"Tôi dự định sẽ chính thức chấm dứt quan hệ hợp tác với Tùng Liệt khi hợp đồng này hết hạn." Vân Tập khoanh tay, hơi ngả người ra ghế, "Đương nhiên, vấn đề này liên quan đến lợi ích của công ty, ý kiến
của cậu cũng rất quan trọng. Nếu có vấn đề gì chúng ta có thể thảo luận với nhau.
Phó Tình nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó nhẹ nhàng đấm một cái lên vai cậu, "Vân Tập cậu được lắm, chúng ta có quan hệ gì chứ? Trước mặt tôi mà cậu còn diễn cái gì."
Cũng giống như Vân Tập và Vân Thư, Phó Tình và anh trai cô Phó Giang cũng là hai mầm non hoàn toàn khác nhau mọc trên cùng một mảnh ruộng.
Ở phương diện nuôi dạy con cái, Phó gia có truyền thống lâu đời phủi tay trốn việc.
Ba mẹ ném cô cho anh trai cô nuôi dưỡng, anh trai lại cho rằng cô là gánh nặng trói buộc, nên đã bí mật nhét cô vào Vân gia bên cạnh.
Khi đó, Vân Tập mới chỉ cao đến đầu gối người lớn, đã là đứa trẻ biết giả vờ ngoan nhất trường mẫu giáo.
Phó Tình đi theo Vân Tập, nhanh chóng trở thành đứa trẻ có vẻ ngoài ngoan thứ hai trong trường mẫu giáo.
Phó Giang bắt đầu điên cuồng chú ý đến Vân Tập, chỉ hận không thể trói cặp nhãi con này lại với nhau thêm mấy chục năm nữa.
Ngay cả bây giờ Vân Tập đã rời khỏi Vân gia để thành lập công ty riêng, Phó Tình cũng muốn học theo mua cổ phần lập công ty chung, Phó Giang không thèm chớp mắt liền trực tiếp chuyển tiền.
“Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, sao tôi có thể không biết cậu đang nghĩ gì?” Phó Tình lười biếng ngáp một cái, “Có phải cậu cãi nhau với Tùng Liệt không?”
“Không phải cãi nhau,” Vân Tập mím đôi môi hơi khô khốc, “Tôi chỉ… muốn bình tĩnh lại.”
Thật ra cậu muốn nói là hai người chơi xong rồi, chỉ thiếu một tầng giấy mỏng cuối cùng là chưa bị xé rách thôi.
Nhưng rốt cuộc mọi chuyện không đến mức đó, việc nói ra quá sớm có thể dễ dàng khiến tình hình càng rối tung lên.
Nghe được những lời này, vẻ mặt Phó Tình trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Hắn lại bắt nạt cậu à?"
"Hai người đàn ông, có cái gì để bắt nạt chứ?" Vân Tập bất đắc dĩ cười nói, "Là vấn đề của tôi, trước đây tôi đã trộn lẫn tình yêu với công việc, đúng là rảnh quá hóa điên."
“Việc này hơi khó xử lý,” Phó Tình hít một hơi thuốc thật sâu. “Chưa kể Tùng Liệt đang tiếp tục phát triển, mới có thêm mấy đại ngôn thuộc hàng xa xỉ, nếu bây giờ chấm dứt hợp đồng sẽ hơi rắc rối một chút, hơn nữa hợp đồng của chúng ta thực sự…”
"Tôi biết, tuy nói là hợp đồng đã đến hạn một năm, nhưng nếu việc chấm dứt hợp đồng không được sự đồng ý của cả hai bên, chúng ta vẫn sẽ phải đối mặt với những khoản bồi thường thiệt hại cao." Vân Tập chậm rãi nói.
Trong trường hợp này, Vân Tập chẳng khác nào tự cầm đá đập vào chân mình.
Lúc đầu, cậu nghĩ rằng nếu sau lưng Tùng Liệt có một phòng làm việc, với mối quan hệ hợp tác trở nên phức tạp thì sẽ dễ dàng xảy ra sự cố, cậu muốn Tùng Liệt ổn định mối quan hệ hợp tác với mình.
Bây giờ nghĩ lại, kiểu phòng ngừa chu đáo này cũng là một loại thiếu tự tin, cậu sợ phòng làm việc tác quái, còn không phải là cậu chỉ muốn che đậy việc mình muốn trói buộc Tùng Liệt sao?
“Khi chúng ta ký hợp đồng với Tùng Liệt, hắn chỉ là một nghệ sĩ mới nổi, còn cậu thì là nhà sản xuất, chính cậu đã dùng vàng thật bạc trắng để đưa hắn từ một nghệ sĩ nhỏ đến thoát vòng. Bây giờ hắn bắt đầu kiếm được tiền rồi, cậu thì lại đang thiếu vốn cần tiền lãi, thế mà đúng lúc này cậu lại muốn chấm dứt hợp đồng với hắn? Còn có khả năng cậu còn phải bồi thường cho hắn?" Phó Tình mặt không biểu cảm nhìn Vân Tập, "Rốt cuộc là cậu phạm tội gì mà phải chịu khổ thế?"
"Chuyện Tùng Liệt nổi tiếng cũng không hoàn toàn là do tôi ném tiền vào, đó là vì vốn dĩ hắn đã có năng lực rồi.” Vân Tập khách quan đánh giá,"Tôi chỉ cung cấp con đường nhỏ mà thôi."