Thợ Săn Trong Chiều Tối

Chương 13

Bà Evanna đã sửa soạn bữa tiệc đãi chúng tôi, nhưng chỉ toàn rau và trái cây, bà ăn chay và không cho phép ai được ăn thịt trong hang của bà. Ông hoàng Vancha đã trêu chọc, hỏi: “Vẫn ăn thực phẩm của bò sao, công nương?”, tuy nhiên ông cũng cùng ăn với tôi và Harkat, dù chỉ ăn những gì chưa nấu.Nhìn ông ngốn ngấu củ cải sống, tôi thấy ghê quá:

- Sao ông có thể ăn được như thế?

- Tất cả chỉ là thói quen thôi.

Ông nháy mắt trả lời, nhai rau ráu, rồi kêu lên:

- Ui da… con sâu!

Ông Crepsley vào hang khi chúng tôi gần ăn xong. Suốt đêm đó ông buồn rầu ít nói, chỉ lẳng lặng nhìn vào khoảng không.

Hang này xa hoa hơn những hang động của ma-cà-rồng. Evanna đã làm nơi này thành mái ấm thật sự, với những cái giường phủ lông vũ mềm mại, những bức tranh tuyệt vời treo trên tường, những ngọn nến khổng lồ tỏa ánh sáng hồng khắp nơi; rồi trường kỷ, quạt gió, rượu và hoa quả ngoại nhập. Sau nhiều năm sống quá cơ cực, nơi đây chẳng khác nào một lâu đài. Trong lúc nghỉ ngơi và tiêu hóa bữa ăn, ông hoàng Vancha tằng hắng, rồi nêu lý do vì sao chúng tôi có mặt tại đây.

-Evanna, chúng tôi tới đây để bàn về…

Bà ta vội vẫy tay:

- Không bàn luận gì đêm nay hết. Công việc hãy đợi tới mai. Lúc này là thời gian dành cho tình bạn và nghỉ ngơi thôi.

- Tốt thôi, công nương. Đây là lãnh địa của bà, chúng tôi phải tuân phục ý muốn của bà thôi.

Nằm xuống lại, Vancha ợ lớn, nhìn quanh tìm chỗ nhổ. Evanna quăng cho ông một cái chậu nhỏ bằng bạc. Ông ta reo lên:

- A… một cái ống nhổ.

Nghiêng mình, Vancha khạc mạnh vào ống nhổ. Một tiếng “boong” ngân lên, ông ta lầm bầm, khoan khoái.

Evanna nói với tôi và Harkat:

- Lần trước hắn đến đây, ta phải chùi rửa mất mấy ngày. Chỗ nào cũng cả vũng nước bọt. Hy vọng lần này cái ống nhổ làm hắn có trật tự hơn. Bây giờ nếu chỉ có gì để hắn hỉ mũi vào…

Ông hoàng hỏi:

- Bà đang phàn nàn về tôi hả, Evanna?

- Tất nhiên là không rồi, thưa ngài. Phụ nữ nào có thể phản đối một người đàn ông xâm nhập vào nhà và làm nhơ nhớp khắp mặt sàn cho được.

Ông ta cười ha hả:

- Tôi không nghĩ bà là một phụ nữ.

- Ồ! Ông nghĩ tôi là gì?

- Phù thủy.

Ông nói tỉnh bơ, rồi nhảy xuống trường kỷ, chạy khỏi hang, trước khi Evanna phóng ra một câu thần chú.

Khi Evanna lấy lại tinh thần hài hước, ông len lén trở lại trường kỷ, vuốt thẳng thớm cái gối, nằm duỗi dài, nhâm nốt chai sần trong lòng bàn tay trái.

Tôi hỏi:

- Cháu tưởng ngài chỉ ngủ trên sàn thôi chứ?

- Thường là vậy. Nhưng từ chối lòng hiếu khách của người khác là không lịch sự, nhất là chủ nhân lại là một công nương hung dữ.

Tôi ngồi dậy, tò mò hỏi:

- Sao các ngài lại gọi bà ấy là công nương? Bà ta là một công chúa à?

Ông hoàng cười vang cả hang:

- Nghe gì không, công nương? Cậu bé này nghĩ bà là công chúa đấy.

Vuốt ve hàng ria, Evanna hỏi lại:

- Có gì quá lạ lùng đâu nào? Chẳng phải tất cả công chúa đều giống thế này sao?

- Có thể, nhưng chắc ở bên dưới cõi bồng lai.

Ma-cà-rồng tin rằng, khi chết, linh hồn của những ma-cà-rồng tốt lành sẽ vượt qua khỏi những vì sao để lên cõi bồng lai. Trong thần thoại của họ không có hỏa ngục – tất cả đều tin linh hồn của những ma-cà-rồng bất hảo sẽ bị giam hãm lại trên trái đất – nhưng thỉnh thoảng có ma-cà-rồng thích gọi là “bên dưới cõi bồng lai” hơn.

Ông hoàng Vancha nghiêm mặt nói với tôi:

- Không đâu, Darren. Evanna vương giả và quan trọng hơn bất cứ một nàng công chúa nào.

Bà ta ngờ vực hỏi:

- Vì sao, Vancha? Có vẻ tâng bốc quá đấy.

- Khi muốn, tôi có thể tâng bốc, và… cũng có thể hạ bệ ngay.

- Ghê tởm!

Evanna mỉa mai, nhưng không giấu được nụ cười.

Ông hoàng bảo bà:

- Trên đường tới đây, Darren hỏi suốt về bà. Chúng tôi không nói gì về quá khứ của bà hết. Bà có vui lòng kể cho nó nghe không?

Evannna lắc đầu:

- Ông kể đi, Vancha. Hôm nay tôi không có hứng kể chuyện.

Nhưng ông vừa mở miệng bà ta nói ngay:

- Ngắn gọn thôi đấy.

- Được thôi.

- Và… đừng nói nhảm.

- Công nương Evanna, có bao giờ tôi nói nhảm đâu?

Tủm tỉm cười, ông vuốt ve mái tóc xanh màu lá, suy nghĩ một lúc, rồi bắt đầu bằng một giọng êm đềm mà tôi chưa từng nghe ông nói bao giờ:

- Chú ý nhé, các con. Kể một câu chuyện, loài người thường bắt đầu “ngày xửa ngày xưa”, nhưng loài người biết gì về…

Bà Evanna ngắt ngang:

- Vancha. Ta đã bảo là đừng dài dòng.

Vancha nhăn mặt, tiếp tục:

- Lắng nghe nhé, sinh vật của đêm tối chúng ta không được tạo ra để sinh sản. Phụ nữ của chúng ta không thể sinh con, và đàn ông chúng ta không thể có con. Đó là đặc tính có từ ma-cà-rồng đầu tiên bước đi dưới ánh trăng, và là đặc tính chúng ta tưởng mãi mãi không thay đổi. Nhưng một ngàn bảy trăm năm trước, có một ma-cà-rồng tên là Corza Jarn. Ông sống trên đời bình thản, được tất cả tôn trọng. Cho đến khi… ông yêu và gắn bó với ma-cà-rồng nữ tên là Sarfa Grall. Họ săn bắt và chiến đấu bên nhau trong hạnh phúc. Kỳ hạn đầu tiên trôi qua, họ đồng ý sống lại bên nhau.

Đó là “hôn nhân” kiểu ma-cà-rồng. Ma-cà-rồng không chấp nhận sống bên nhau trọn đời, chỉ mười, mười lăm hay hai mươi năm thôi. Hết kỳ hạn đó, họ có thể đồng ý cùng nhau sống thêm một hay hai thập kỷ nữa, hoặc là chia tay.

Ông hoàng Vancha tiếp tục:

- Giữa kỳ hạn thứ hai, Corza cảm thấy bồn chồn, muốn có một đứa con với Sarfa, để được nuôi dưỡng con của chính mình. Ông không chấp nhận những hạn chế của thiên nhiên, và đi tìm cách chữa trị vô sinh của ma-cà-rồng. Sarfa chung thủy luôn ở bên ông suốt mấy chục năm tìm kiếm trong vô vọng. Một trăm, rồi hai trăm năm trôi qua. Sarfa chết trên đường tìm kiếm đó. Nhưng Corza không bỏ cuộc. Cái chết của bà càng làm ông cố tìm cho được một giải pháp. Sau cùng, một ngàn bốn trăm năm trước, trên đường tìm kiếm ông đã gặp lão nhiễu sự với cái đồng hồ đó – Desmond Tí Nị.

Ông càu nhàu:

- Chẳng biết uy quyền của Tí Nị nhiều tới cỡ nào đối với ma-cà-rồng. Kẻ nói, lão đã tạo ra chúng ta, kẻ khác lại bảo lão đã từng là một trong số chúng ta, cũng có kẻ bảo lão chỉ là một tay quan sát hám lợi. Corza không biết gì về Tí Nị hơn tất cả ma-cà-rồng khác, nhưng ông tin lão thuật sĩ đó có thể giúp được ông, và theo lão khắp thế giới, cầu xin lão xóa bỏ lời nguyền vô sinh của thị tộc ma-cà-rồng. Suốt hai thế kỷ lão Tí Nị chế nhạo Corza và gạt phắt lời van xin của ông. Lão bảo Corza – lúc đó đã già yếu, gần kề cái chết – đừng lo ngại nữa, trẻ con chẳng có ý nghĩa gì với ma-cà-rồng. Corza không đồng ý. Ông tiếp tục quấy rầy lão, nài nỉ lão ban cho ma-cà-rồng một niềm hy vọng. Ông đề nghị đánh đổi linh hồn lấy một phương pháp chữa trị, nhưng Tí Nị chỉ cười khinh thị và bảo, nếu lão muốn có linh hồn của Corza, lão chỉ đơn giản chiếm lấy.

Bà Evanna cắt ngang:

- Trước đây, ta chưa hề nghe vụ này.

Vancha nhún vai:

- Truyền thuyết rất linh động. Tôi nghĩ, nhắc nhở mọi người về bản chất tàn ác của Tí Nị là điều tốt, nên có dịp là tôi kể lại.

Ông trở lại chuyện đang kể:

- Sau cùng vì lý do của riêng cá nhân lão, Tí Nị xiêu lòng. Lão bảo sẽ tạo ra một phụ nữ có khả năng sinh con cho ma-cà-rồng, kèm theo một quỷ kế: người đàn bà và con bà ta sẽ, hoặc là làm cho thị tộc hùng mạnh hơn bao giờ hết, hoặc là… hủy diệt toàn bộ chúng ta. Corza lo ngại những lời nói của Tí Nị, nhưng đã tìm kiếm quá lâu, mối hiểm họa đó khó có thể ngăn cản được ông. Ông đồng ý điều kiện của Tí Nị, và để lão lấy máu của ông. Lão trộn máu của Corza với máu của một con sói đang mang thai, rồi niệm thần chú lên con sói đó. Con sói sinh ra được bốn con. Hai con, hình dạnh sói bình thường, chết ngay khi lọt lòng; nhưng hai con sống lại có hình hài của con người. Một trai và… một gái.

Vancha ngừng lại nhìn Evanna. Harkat và tôi cũng thô lố mắt nhìn. Bà phù thủy, nhíu mày, rồi đứng dậy cúi đầu chào:

- Phải. Chính ta đã là con sói cái nhỏ bé đầy lông đó.

Vancha kể tiếp:

- Hai đứa trẻ lớn rất nhanh. Trong một năm chúng đã trưởng thành, dời bỏ mẹ và Corza, đi tìm định mệnh ngoài hoang dã. Đứa con trai đi trước, không nói một lời, và không ai biết hắn ra sao. Trước khi đi, đứa con gái trao cho Corza một thông điệp, gửi tới thị tộc. Ông phải cho họ biết chuyện gì đã xảy ra, và nói với họ là nó nhận trách nhiệm một cách nghiêm túc. Ông cũng phải nói với họ, nó chưa sẵn sàng làm mẹ, và đừng ma-cà-rồng nào tìm kiếm nó làm bạn tình. Nó bảo còn phải cân nhắc nhiều – có thể là mấy thể kỷ hoặc lâu hơn nữa – trước khi nó có sự lựa chọn. Đó là ma-cà-rồng cuối cùng nhìn thấy cô ta trong bốn trăm năm.

Ông ngừng lại, trầm ngâm một lúc, cầm trái chuối, ăn luôn cả vỏ, lúng búng nói:

- Chấm hết.

Tôi kêu lên:

- Chấm hết sao được. Chuyện gì xảy ra sau đó chứ? Cô ta làm gì trong suốt bốn trăm năm đó? Có chọn được bạn tình khi trở lại không?

- Cô ta không chọn. Bây giờ vẫn vậy. Còn chuyện cô ta đã làm gì…

Ông tủm tỉm cười:

- Có lẽ nên hỏi chính… cô ta.

Harkat và tôi quay nhìn bà Evanna, cùng lên tiếng:

- Sao ạ?

Bà ta mím môi nói:

- Ta đã chọn lựa một cái tên.

Tôi phì cười:

- Bà không thể bỏ ra tới bốn trăm năm chỉ để lựa chọn một cái tên.

- Đúng, ta không chỉ làm một việc đó, nhưng ta đã dành nhiều thời gian để lựa chọn. Tên rất quan trọng trong định mệnh. Ta có một vai trò trong tương lai, không chỉ tương lai của thị tộc ma-cà-rồng, nhưng của toàn thể sinh vật trên thế giới. Cái tên ta chọn sẽ phải là một minh chứng cho vai trò đó. Sau cùng ta giữ lại tên Evanna. Ta nghĩ, đó là một lựa chọn tốt.

Đứng dậy, Evanna ồm ộp mấy tiếng với những con cóc đang chầu chực ngoài cửa hang. Bà bảo:

- Ta phải đi. Nói chuyện quá khứ như vậy quá đủ rồi. Gần như suốt ngày mai ta sẽ vắng mặt. Khi trở lại, chúng ta sẽ bàn về cuộc truy lùng của các người và phần hành của ta trong vụ này.

Evanna bước ra sau bầy cóc, chỉ một lát sau đã biến vào những tia nắng rạng đông.

Tôi và Harkat lom lom nhìn theo. Rồi anh ta hỏi ông hoàng, chuyện ông ta kể có thật không.

Vancha hớn hở nói:

- Thật như sự thật có thể của bất cứ truyền thuyết nào.

- Nghĩa là sao?

- Truyền thuyết thay đổi trong khi kể. Một ngàn bảy trăm năm là một thời gian dài, kể cả với tiêu chuẩn của ma-cà-rồng. Corza Jarn có thật sự lê lết theo Desmond Tí Nị khắp thế giới không? Lão tác nhân của những vụ hỗn loạn có đồng ý giúp không? Evanna và anh trai có được sinh ra từ một con sói không?

Gãi nách, rồi hít mấy ngón tay, ông thở dài nói:

- Trên thế giới này chỉ có ba người biết sự thật: Desmond Tí Nị, người con trai – nếu anh ta còn sống – và công nương Evanna.

Harkat lại hỏi:

- Có bao giờ ngài hỏi bà Evanna, chuyện ấy có thật không?

Vancha lắc đầu:

- Ta thích một truyền thuyết thêm thắt hay ho, hơn là những sự thật cũ xì chán ngắt.

Nói xong, ông hoàng quay ra ngủ tức thì, để mặc tôi và Harkat bàn cãi ì xèo về câu chuyện vừa nghe kể.