Editor: Tiểu tiên nữ
Đại Nhạc năm Vĩnh Hưng thứ mười sáu.
Ở huyện Lâm An, phủ An Khánh, sau cơn mưa muộn, những hàng liễu gần ven hồ vươn ra trong nắng sớm, nhũng bông hoa dại nở rộ trên bãi cỏ gần đó, một khung cảnh sống động nên thơ.
Trái ngược với khung cảnh, tiêu cục Trình gia lại đóng chặt, những chiếc đèn l*иg trắng treo trước hiên nhà. Một cơn gió thổi qua khiến tiền giấy trên mặt đất bị thổi tung lên, khiến người ta sinh ra một cỗ cảm giác thê lương.
Trong nội viện, Trình Nhược Lan đổ mồ hôi đầm đìa, đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng, ngẩng đầu nhìn lên màn che trên giường, vẫn còn cảm thấy choáng váng, khó chịu.
Trình Nhược Lan xuyên không, nàng vốn là nữ tài xế của thời hiện đại, một ngày gặp tai nạn ô tô, mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở thành đại tiểu thư của tiêu cục Trình gia.
Tiêu cục Trình gia là tiêu cục nổi tiếng ở huyện Lâm An, thân là đại tiểu thư, nguyên chủ từ nhỏ liền cẩm y ngọc thực, vô ưu vô lo. Nguyên chủ cũng là người trầm tính, là một tiểu thư đại môn bất xuất nhị môn bất mại (cửa chính không ra khỏi, cửa phụ không bước qua)
Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra, trên đường áp tải hàng hóa, phụ thân của phụ thân bị đạo tặc trên đường gϊếŧ chế, hàng hóa cũng bị lấy mất, mười hai người áp tải của Trình gia không một người còn sống.
Tiêu cục Trình gia phải đóng cửa, mẫu thân của nguyên chủ cố nén bi thương, sau khi xử lý tang sự của phụ thân cùng chuyện của tiêu cục, liền rốt cuộc không chịu đựng nổi, mỗi ngày đều muốn tìm đến cái chết.
Nguyên chủ gặp loại biến cố này, trong lòng ưu tư lại bị nhiễm phong hàn, buổi tối mấy ngày trước liên sốt cao không thuyên giảm, Trình Nhược Lan liền xuyên vào thân thể này.
Cũng đã xuyên không đến mấy ngày, Trình Nhược Lan như thế nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này, thời đại này là thời cổ đại, phong kiến lạc hậu.
Đây không phải là thời đại hiện đại với công nghệ tiên tiến và mức độ tự do cao. Khoảng cách quá lớn khiến Trình Nhược Lan cảm thấy suy sụp nhưng cô cảm thấy biết ơn vì mình đã cứu được một mạng người.
Nếu đã tới thì cô cũng an tâm ở lại. Hiện tại cô không còn là nữ tài xế Trình Nhược Lan ở thời hiện đại nữa mà là đại tiểu thư của tiêu cục Trình gia.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Trình Nhược Lan liếʍ đôi môi khô khốc, đứng dậy rời khỏi giường, rót cho mình một tách trà, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã vào phòng.
Chỉ thấy một cô nương búi kiểu tóc song nha kế, mặc kiểu váy mã diện, thần sắc hoảng loạn, hành lễ nói: “Đại tiểu thư, phu nhân lại muốn tự tử, lần này chúng ta khuyên thế nào cũng không khuyên được, người mau đi xem một chút!”
Cô nương trước mặt tên là Đan Nguyệt, là nha hoàn bên người Trình Nhược Lan, quan hệ chủ tớ cũng rất tốt.
Trình Nhược Lan nhìn thấy ánh mắt Đan Nguyệt tràn đầy hoảng sợ, liền biết tình huống lần này có chút không ổn, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ta đã biết, ta lập tức đi qua”
Lại nói tiếp, mấy ngày nay Trình Nhược Lan đều nằm trên giường “dưỡng bệnh”, vẫn chưa từng chính thức gặp qua Trình mẫu.
Cũng không biết mẫu thân của nguyên chủ là người thế nào? Trình Nhược Lan nghĩ thầm.
Đan Nguyệt dẫn Trình Nhược Lan đi qua hành lang thật dài, đi vào một gian phòng tràn ngập mùi thảo dược.
Trình Nhược Lan im lặng nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy một mảnh lụa trắng buộc vào xà nhà, một chiếc ghế bị đổ trên mặt đất, trên mặt đất dải đầy những mảnh sứ vụn, bộ ấm trà trên bàn cũng lộn xộn, có thể thấy cách đó không lâu đã xảy ra một số tranh chấp khuyên can.
“Đại tiểu thư, cuối cùng người cũng đến. Người hãy mau đi khuyên nhủ phu nhân.” Chỉ thấy trước mặt một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác cổ chéo màu xanh đậm, dáng vẻ đoan trang hiền lành. Nhìn thấy nàng ánh mắt của bà sáng ngời, vội vàng ra nghênh đón.
“Liễu di nương, mẫu thân ta thế nào?”
Nữ tử trước mặt là thϊếp thất của phụ thân nguyên chủ, họ Liễu, danh tự Ngọc Anh, được phụ thân cứu trên đường áp tải. Sau vì để báo đáp ân tình liền làm thϊếp thất của phụ thân, dưới gối có một nữ tử, là muội muội của Trình Nhược Lan, nhị tiểu thư của tiêu cục Trình gia.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Liễu di nương là người thẳng thắn, vô tư cũng luôn cẩn thận chiếu cố nguyên chủ cùng mẫu thân, quan hệ tương đối hòa thuận.
Xuyên qua tấm bình phong khắc hoa đàn hương đỏ tiến vào nội thất, trên giường có một nữ tử trung niên mặc tang phục màu trắng đang nằm nghiêng, cài một cây trâm hoa nhung màu trắng, sắc mặt tái nhợt.
“Nhược Lan tới sao?”
Trình Nhược Lan đi vào nhìn rõ khuôn mặt của Trình mẫu, nàng không khỏi có chút choáng váng.
Chỉ thấy mẫu thân có nước da trắng mịn màng, bàn tay trắng thon thả, lông mày lá liễu, sắc mỗi trắng bệch bì bệnh, cả người đều lộ ra thần sắc buồn bã tang thương.
Trình mẫu nhìn thấy Trình Nhược Lan, đôi mắt đờ đẫn của bà liền sáng lên, bàn tay run rẩy kéo cô ngồi xuống.
Trình mẫu vuốt ve khuôn mặt Trình Nhược Lan, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rưng rưng nước mắt“ Nhược Lan của nương, con phải theo nương chịu khổ rồi.”
“Nhược Lan không khổ, chỉ cần nương vẫn luôn ở cạnh Nhược Lan, Nhược Lan liền vui vẻ." Trình Nhược Lan vuốt ve bàn tay Trình mẫu trên khuôn mặt nàng, bắt chước giọng nói của nguyên chủ an ủi bà.
Trình mẫu nghe lời này liền ôm mặt khóc.
Trình Nhược Lan đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng Trình mẫu, tiếp tục nói: “Mẫu thân, sau biến cố lần này Nhược Lan đã trưởng thành. Mọi chuyện trong phủ Nhược Lan sẽ cố gắng hết sức vì người phân ưu. Chúng ta phải sống thật để phụ thân trên trời được an tâm.”
Trình Nhược Lan trong lúc lơ đãng, nhìn thấy khuôn mặt gầy gò vì vất vả của Trình mẫu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần (chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Ta - Trình Nhược Lan không phải là người có ân không báo, nếu ta đã chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, mẫu thân của nàng cũng là mẫu thân của ta, ta sẽ thay nguyên chủ chăm sóc tốt cho Trình mẫu.
Trình Mẫu chậm lại một lức, ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Trình Nhược Lan, vỗ nhẹ vào tay cô, nhẹ nhõm nói: “Con a, con nói đúng, là nương nhất thời hồ đồ. Nhược Lan của ta cuối cùng cũng trưởng thành”
An ủi Trình mẫu một hồi, bà bắt đầu mệt mỏi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Trình Nhược Lan đắp chăn lại cho bà, quay sang nói với Liễu di nương:
“Liễu di nương, làm phiền hãy chăm sóc tốt mẫu thân ta”
“Đại tiểu thư yên tâm. Chăm sóc phu nhân là trách nhiệm của ta. Vốn là người một nhà không cần coi ta như người ngoài.”
Đúng vậy, hiện tại trong phủ lớn này chỉ còn lại Trình mẫu, Lưu di nương, hai vị tiểu thư của tiêu cục và một vài người hầu.
Than ôi, ta liền thừa kế một tiêu cục phá sản a.
Lúc này, một đám nam tử cao lớn, dáng vẻ hung hãn đi tới trước phủ tiêu cục Trình gia
“Lâm gia, chính là phủ này.”
Lâm Hổ ra hiệu cho người bên cạnh: “Đập cửa cho ta”
“Phanh phanh phanh!” Mấy hán tử lưng hùm vai gấu dùng một gỗ to không ngừng ra sức đập cửa. Dưới sự va chạm không ngừng, cửa rất nhanh liền bị mở ra.
“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi! Có một đám người xông vào nhà, đập phá đồ đạc trong sảnh! Họ nói nếu không bồi thường sẽ đập nát toàn bộ, ngài mau qua xem một chút!” Một gã sai vặt lo lắng nói với Trình Nhược Lan đang chuẩn bị về phòng.