[Vì nguyên do cần phải điều chỉnh lại số liệu của thế giới mà dẫn đến tình trạng vai chính tử vong, sau khi tiếp nhận vai trò trở thành phản diện ký chủ có hay không chấp nhận mở ra chế độ bổ sung hóa thân thế vai cho nhân vật chính?]
[Thời gian đếm ngược còn lại là mười... chín... tám........]
[..hai, một, kết thúc đếm ngược, tự động lựa chọn "Đồng ý."]
Nhϊếp trì còn chưa kịp thời tỉnh táo lại, liền bị một thanh âm máy móc lải nhải liên hồi bên tai làm cho đầu óc hắn vô cùng nhức nhói.
Hắn cố khẽ mở mắt ra, vừa lầm bầm oán giận "Đừng có làm ồn." Thì bất chợt hai dòng ký ức khác nhau thoáng hiện ra đan xen ở trong tâm trí hắn, hai đoạn nhân sinh chứa đựng ký ức quá mức phức tạp mạnh mẽ xông thẳng vào sâu trong đầu, khiến cho não bộ của hắn vì do tiếp thu quá nhiều thông tin mà đau đớn đến nỗi muốn ngất đi.
Nhϊếp Trì nằm trên đệm giường mềm mại, khẽ nhắm lại mắt, mặc niệm trong lòng bảo mình phải cố gắng bình tĩnh tâm tình, dù là vừa rồi khi hắn mở mắt ra xung quanh là một hoàn cảnh vô cùng xa lạ, cộng thêm sự xuất hiện của hai dòng ký ức khác biệt càng khiến hắn hoảng hốt hồi lâu.
Trong đó một phần ký ức là một người mang thân phận từ khi sinh ra thân thể này đã gầy yếu bệnh tật, lớn lên trong sự bảo bọc, yêu thương và chiều chuộng của từ trên xuống dưới toàn phủ mà lớn lên.
Một đoạn trí nhớ khác lại là một đứa bé phải sinh ra trong nỗi tủi nhục của người mẹ khi bị bọn trộm cướp tấn công, trừ bỏ giống trong tiểu thuyết nhặt được một quyển bí kíp võ công, có thể nói là mệnh đời cực kỳ nhấp nhô.
[Xin chào, người hợp tác.] Một giọng nam máy móc lạnh băng câu chữ rõ ràng mà vang lên. [Nếu có điều gì khó hiểu, ngài có thể hỏi tôi.]
Nhϊếp Trì bị dọa giật bắn mình một cái, bật thốt ra: "Thứ quỷ gì?!"
[Theo định nghĩa của nhân loại các ngài, thì tôi là một hệ thống dùng để theo dõi vận mệnh của quyển sách. Ngài có thể gọi tôi một cách ngắn gọn là hệ thống.]
Tư duy bị đình trệ do liên tiếp nhận vài cú sốc chậm rãi hoạt động trở lại, Nhϊếp Trì nhớ lại khoảnh khắc trước khi mình tỉnh dậy, nở một nụ cười tự giễu: "Ta, có phải hay không là xuyên việt rồi?"
Hắn có nên mừng hay không đây, bản thân trải qua 35 năm cuộc đời phập phồng, cho nên dù gặp phả tình huống không thể tưởng tượng nổi như thế này, cũng không tài nào lẫn lộn ký ức tai nạn giao thông mới vừa gặp phải.
Đêm khuya quốc lộ đường vắng gặp tai nạn xe cộ, khoảnh khắc xe hơi lật nhào, từ trên giá rơi xuống điện thoại sáng lên màn hình, là của vị đạo diễn hôm trước vừa mới tham gia casting xong.
Vị đạo diễn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai lắm tiền, từng thu hoạch vô số giải thưởng lớn nhỏ, là một kim bài trấn thủ cho các tác phẩm và lợi nhuận thu hoạch. Lần này là vì chiêu mộ diễn viên cho bộ phim võ hiệp mới, mà vị đạo diễn này cũng tự thân đóng một vai ác trong tác phẩm này. Khi tin tức được tuôn ra, chớp mắt đã chiếm cứ đầu đề tin hot giải trí, tất cả đều đưa ra đánh giá vị đạo diễn này dã tâm không nhỏ.
Nhϊếp Trì tốn không ít công sức để có cơ hội thử vai này, cho dù là nhân vật vai chính hay phản diện, hắn đều nghiêm túc mà suy diễn qua, nhưng mà đạo diễn thoạt nhìn khi thấy hắn diễn vai chính cũng không vừa lòng cho lắm. Mà cũng đúng thôi, nhân thiết vai chính là một thanh niên trẻ trung vừa đầy hai mươi tuổi, bản thân mình lại là một tên trai già hơn ba mươi lăm tuổi, đúng thật là không quá thích hợp cho lắm.
Ngày đó sau khi casting kết thúc, đạo diễn bảo hắn về chờ thông báo...
Cho nên lúc này đây, có lẽ nào----
Không biết sức lực từ đâu tới, hắn mặc kệ cái đầu vừa va đập máu chảy không ngừng, thân mình nhức nhối như nát hết cả xương mà vươn tay về phía chiếc điện thoại, bắt máy.
"Ngài Nhϊếp." Một thanh âm vừa tao nhã lễ độ lại mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách vang lên, có lẽ cũng không muốn chờ đợi hắn trả lời, mà nói tiếp: "Lúc trước có xem qua cậu diễn thử, tôi nghĩ cậu rất thích hợp với vai diễn "gương mặt hiền từ", cậu gần đây có hay không thời gian rảnh, chúng ta hẹn gặp bàn bạc cụ thể thế nào?"
Hắn thành công?
Hắn thật sự thành công!
Nhϊếp Trì chìm chìm nổi nổi trong giới giải trí hơn mười lăm năm, năm hai mươi tuổi bỗng chốc bạo hồng nhờ vai diễn có nhan sắc, có kỹ thuật trong một bộ phim thanh xuân vườn trường, sau đó bởi vì tính cách kiêu căng mà danh tiếng tuột dốc không phanh, fan từng bước mà giảm sút, cho đến cuối cùng chỉ còn là một diễn viên tuyến 18 hết thời.
Năm ấy ba mươi tuổi, vì không thể nhận được số tiền chu cấp hằng tháng như mong muốn từ hắn nữa, mà hắn và người cha trên danh nghĩa đã nãy sinh mâu thuẫn gay gắt, còn thông báo qua thư từ mặt, cự tuyệt quan hệ cha con, tiếp nhận các loại phỏng vấn gièm pha. Khoảng thời gian đó, chua cay ngọt đắng chỉ mình hắn biết, cũng làm Nhϊếp Trì rõ ràng, nếu muốn trưởng thành thì phải bước đi trên chính đôi chân của mình.
Nhưng mà, cảm giác vui sướиɠ chưa kịp trào dâng đã bị thay thế bằng một nỗi bi ai, sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết đang bủa vây lấy.