Giải Vũ Thần trừng cô một cái rồi xoay người rời đi, con bé Tổ Nhi này có hơi khác loài, lúc nào cũng có thể chuyển đổi mượt mà giữa đáng yêu hiểu việc và tấu hài, bây giờ cậu ta đã có thể tự động phòng chống được mấy lời chập mạch của cô bé rồi.
Cô đành chịu mà lắc đầu, không hổ là người có chỉ số thông minh siêu cấp của Tân Cửu Môn trong tương lai.
Cho dù tuổi còn nhỏ cũng đã là một người không dễ bị lừa, nếu như cậu ta ngây thơ, nói không chừng sẽ thật sự đi thử một chút, bây giờ muốn nhìn Tiểu Hoa xù lông đúng là càng ngày càng khó.
Nhị Nguyệt Hồng cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyên Tổ Nhi không đi học, còn bảo ông mở tài khoản cổ phiếu cho.
Trẻ con nhà họ Trương đã được định sẵn không phải là người phàm, mặc dù Tổ Nhi chỉ có sáu tuổi, nhưng ở chung với cô bé cứ có một loại cảm giác đối mặt với người trưởng thành.
Ông cũng thường không coi cô bé là một đứa nhỏ mà đối đãi.
Cuộc sống ở nhà họ Hồng quy luật mà an tĩnh, buổi sáng Tiểu Hoa theo Nhị gia học hát hí khúc, Tổ Nhi sẽ ở trong sân đọc sách học tập.
Buổi chiều luyện đao, cùng nhau học tập với Tiểu Hoa.
Khi đến ngày giao dịch cổ phiếu sẽ để người hầu của nhà họ Hồng cùng cô đi tới sở giao dịch xem chỉ số chứng khoán.
Hồng Nhị gia thấy cô quá lười biếng, bèn dạy cô kinh công bích hổ du tường và bắn bi sắt.
Ở cạnh Nhị Nguyệt Hồng, Tổ Nhi đã cày độ nhanh nhẹn và tốc độ tới trình độ vượt quá giá trị bình thường, học tập khinh công cũng là làm chơi ăn thật, lại hại Tiểu Hoa bị sư phụ trách mắng một trận.
Tổ Nhi thấy dáng vẻ khổ sở của Tiểu Hoa thì khuyên nhủ Nhị Nguyệt Hồng: “Anh à, anh cũng quá nghiêm khắc rồi! Thể chất người nhà họ Trương chúng em đặc biệt, Tiểu Hoa đã làm rất tốt rồi, không cần phải khiển trách nặng nề.”
Nhị Nguyệt Hồng thở dài, nhìn đồ đệ nhỏ đang buồn bã thì trong lòng cũng không dễ chịu gì.
“Hoa Nhi đừng trách sư phụ yêu cầu nghiêm khắc, bây giờ thầy tuổi đã cao, cũng không biết còn có thể bảo vệ con được mấy năm. Đám người nhà họ Giải kia nhìn chằm chằm như hổ đói, sau này con chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Cô rất khí phách vỗ ngực: “Anh, anh yên tâm đi, sau này em sẽ bảo vệ cho Tiểu Hoa.”
Giọng nói non nớt kết hợp với lời nói hào hùng nghiêm trang còn rất đáng yêu.
Tiểu Hoa ôm nhấc Tổ Nhi lên: “Vậy sau này anh phải dựa vào em rồi! Nhưng mà em phải lớn nhanh một chút, anh không dám dùng bảo tiêu nhỏ thân thể mới cao hơn một mét như thế này đâu. Nếu không người khác còn tưởng rằng anh là tên buôn bán lừa gạt trẻ em đấy.”
Tổ Nhi lập tức điểm vào huyệt đạo trên cánh tay của cậu ta rồi nhảy xuống, phủi váy nhỏ trên người, nghiêm túc đề nghị, nói: “Em cảm thấy võ công của Hoa Nhi không được chính là do quá lười. Đề nghị bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày hít đất một nghìn cái, đeo đồ nặng chạy việt dã ba mươi cây số!”
Tiểu Hoa lập tức kêu rên: “Thù gì hận gì? Em có cần ác như vậy không!”
Nhị gia phì cười một tiếng, từ sau khi có thêm Tổ Nhi, Tiểu Hoa đã trở nên hoạt bát hơn nhiều.
Khi Nhị gia biết cô chơi chứng khoán còn cho cô thêm năm mươi nghìn đồng, nói là anh trai bổ sung quà gặp mặt cho cô.
Cô không hề muốn nhận, lúc này giá nhà ở Bắc Kinh mới hơn 1000 một mét vuông, năm mươi ngàn đồng không phải là một con số nhỏ.
Hơn nữa cô cũng không phải là không có tiền dùng, lúc này thị trường chứng khoán còn chưa quá phát triển.
Cô lục tục lấy được hơn trăm ngàn tiền mặt từ chỗ của hệ thống, lại không có chỗ nào để tiêu, nên dùng để góp vốn cũng đủ rồi.
Nhị Nguyệt Hồng thấy cô bé lấy ra mười mấy xấp tờ một trăm thì có hơi ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ tới có thể là Trương Khởi Linh hoặc là ba cô để lại.
Lấy bản lĩnh của người nhà họ Trương, quả thật cũng sẽ không thiếu tiền.
Nhưng ông vẫn cương quyết bảo cô bé nhận lấy, người ta có là một chuyện, ông tặng cho lại là một chuyện khác.
Cô vẫn muốn từ chối, nhưng Nhị Nguyệt Hồng xụ mặt giả vờ tức giận, Tổ Nhi không còn cách nào chỉ có thể nhận lấy.
Tương lai còn dài, còn phải sinh sống với nhau mấy năm nữa, sau này cô từ từ báo đáp lại là được.
Tổ Nhi chơi chứng khoán đã dùng tài khoản được mở từ thẻ căn cước của Trương Khởi Linh.