Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 10: Phỏng đoán biểu cảm qua nét mặt

Cô cực kỳ hoài nghi hệ thống chó má này là do fan cứng cấp cao của Muộn Du Bình nghiên cứu chế tạo ra, không chỉ nhiệm vụ kỳ ba, phần thưởng cũng kỳ ba.

Có lúc cô cứ cảm thấy có một vài nhiệm vụ nào đó lộ ra mùi vị biếи ŧɦái.

Nhưng mà thông qua những nhiệm vụ nhỏ này, cô cũng phát hiện ra một vài chuyện thú vị.

Trương Khởi Linh không phải là người vô dục vô cầu!

Thật ra nội tâm của người này rất phong phú, hơn nữa còn kén ăn, cũng có hơi nóng tính!

Chẳng qua những thứ này đều được che dấu dưới vẻ mặt vô cảm của anh, người bình thường không thể nhìn rõ được bản chất của anh!

Từ sau khi Trương Hưng Tổ có thể đọc hiểu được những nét mặt nhỏ của anh, cô cảm thấy cháu trai lớn này cũng khá thú vị, thỉnh thoảng nổi hứng lên còn sẽ cố ý trêu chọc anh vài câu.

Điều này thật sự không thể trách Trương Hưng Tổ có thú vui tà ác được.

Vừa nói ăn sườn xào chua ngọt thì hai mắt sẽ phát sáng, vừa nói ăn phổi tê cay thì sẽ dùng đôi mắt cá chết nhìn trời, cháu trai lớn chơi vui như vậy, không chọc nhiều một chút thì rất lãng phí!

Trình độ khoan dung của Trương Khởi Linh với người cô nhỏ hời này rất cao, cô bé đáng yêu lại biết nấu ăn ngon.

Mặc dù hơi không giống như người bình thường, nhưng cũng thật sự không làm người ta ghét nổi.

Đương nhiên, nếu như cô bé có thể không dùng loại ánh mắt nhìn con trai này nhìn mình thì càng tốt hơn.

Anh lại có thể nhìn ra được sự từ ái trong mắt của một đứa nhóc còn chưa cao tới eo mình, thật sự quá đáng sợ!

Trương Thụy Tùng tỏ ý rất khó hiểu với việc con gái nhà mình và tộc trưởng có thể chung sống hòa thuận, tộc trưởng bọn họ một ngày không nói được mấy câu, rốt ruộc hai người giao tiếp kiểu gì vậy?

Mặc dù phần lớn thời gian đều là con bé tự nói một mình, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác hai người nói chuyện rất sôi nổi!

Lẽ nào đây chính là phương pháp giao lưu bằng ý niệm gì đó mà hai người này tiến hóa ra?

****

Chạng vạng hôm nay ăn cơm xong, Trương Thụy Tùng lại nhìn thấy tộc trưởng và con gái ông ngồi nói chuyện trong sân.

Cái miệng của con gái ông bla bla không ngừng, tộc trưởng thì hình như một lúc lâu sau cũng chẳng ừ lấy một tiếng, không biết rốt cuộc hai người này nói chuyện như thế nào nữa.

Cuối cùng, Trương Thụy Tùng vẫn không nhịn nổi lòng tò mò của mình, mất giá đi qua cười nói: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Ha ha! Con gái cưng, ba hỏi con một chuyện nhé? Ba thấy tộc trưởng không nói gì cả, rốt cuộc hai người nói chuyện với nhau như thế nào vậy?”

Trương Hưng Tổ thản nhiên đáp: “Ai nói không nói gì thì không thể nói chuyện? Ba phải nhìn hiểu được chữ viết trên mặt y!”

Trương Thụy Tùng gãi đầu: “Cái gì gọi là chữ viết trên mặt?”

Trương Hưng Tổ nhìn ba cô bằng ánh mắt khinh bỉ: “Chính là biểu cảm trên gương mặt!”

Lần này Trương Thụy Tùng càng không hiểu hơn, không phải tộc trưởng nhà ông mặt không cảm xúc à?

Thế thì có vẻ mặt quái gì chứ!

Trương Hưng Tổ đắc ý nói: “Ông già, đây không phải là nghề của ba, cái này phải để tâm quan sát! Tốt xấu gì cháu trai lớn của con cũng là tộc trưởng của ba, ba phải hiểu cách phỏng đoán ý của cấp trên chứ, biết chưa?”

Trương Thụy Tùng khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin con gái chỉ bảo!”

Trương Hưng Tổ chỉ vào mặt của Trương Khởi Linh nói: “Nhìn kỹ nhé! Ánh mắt của cháu trai lớn nhìn thẳng về phía trước, mắt không động, đó là đang ngẩn người.

Khóe miệng hơi cong lên, mắt nhìn xuống dưới, mí mắt hơi rủ xuống, đây là ngẩn người trong vui vẻ.

Miệng mím lại, ánh mắt mê mang, đây là đang ngẩn người trong nhàm chán!

Miệng cũng mím lại, nhưng mí mắt mở lên ba phần năm, đây là ngẩn người trong sầu não!

Vừa rồi khi ba đi qua, khóe mắt y nâng lên trên mười lăm độ, đó là đang hỏi ba có chuyện gì?

Còn loại bây giờ, khóe miệng hạ xuống hai mươi độ, mắt nửa híp lại là đang nói, hai người phiền quá!”

Lời của Trương Hưng Tổ vừa dứt, Trương Khởi Linh đã đứng dậy đi về phòng.

Trương Thụy Tùng bội phục giơ ngón tay cái: “Con gái, ba phục con! Nếu giờ đang là lúc nhà họ Trương chúng ta hưng thịnh, ít nhất con có thể leo lên làm một trưởng lão.”