Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 7: Tộc Trưởng

Trương Khởi Linh từ từ mở mắt ra, thật ra trên đường đi anh cũng thường sẽ thanh tỉnh một chốc, mặc dù không nhớ ra chuyện trước đây, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phân tích ra được người này không có ác ý.

Trương Thụy Tùng nhìn ánh mắt của tộc trưởng thì trong lòng cảm thấy nặng nề: “Lại mất trí nhớ rồi sao? Không phải là quên hết rồi chứ!”

Trương Khởi Linh từ từ lắc đầu: “Chỉ có một ít đoạn ngắn, nhớ không rõ lắm! Tôi là ai? Anh quen tôi sao?”

Trương Thụy Tùng đau thương: “Lấy cái mạng già này của tôi đi đi! Ngài là tộc trưởng của nhà họ Trương ở Đông Bắc, đáng tiếc nhà họ Trương chúng ta suy tàn...”

Lời này vừa dứt, Trương Hưng Tổ bưng đĩa đi vào.

Trương Thụy Tùng chỉ có thể ngừng câu chuyện lại, bưng canh gà lên đưa vào trong tay Trương Khởi Linh: “Mau, đừng khách khí! Ở chỗ này của tôi cứ coi như ở nhà của mình, uống canh đi uống canh đi! Tôi thấy thân thể cậu yếu, cứ bồi bổ cẩn thận mấy tháng, đợi thân thể được bồi bổ khỏe lại rồi lại nói.”

Trương Khởi Linh ừ một tiếng, nhận lấy bát canh gà rồi cảm ơn Trương Thụy Tùng một tiếng.

Trương Thụy Tùng vội vàng nói không cần, rồi lấy cái đĩa trong tay con gái qua bắt đầu ăn mì hầm.

Trương Hưng Tổ tò mò đánh giá Trương Khởi Linh: “Cháu trai lớn, cháu tên là gì vậy?”

Trương Thụy Tùng bị dọa cho sặc một cái: “Con bé này, mặc dù là, theo bối phận thì gọi vậy không sai, nhưng người ta là tộc trưởng của chúng ta...”

Trương Hưng Tổ hoang mang: “Thì sao ạ? Tộc trưởng thì không xếp theo bối phận ạ? Vừa rồi ba còn nói con là cô nhỏ của người ta mà?”

Trương Thụy Tùng có hơi lúng túng: “Phải... không phải... phải.”

Hai mắt của Trương Khởi Linh và Trương Hưng Tổ đều nhìn chằm chằm vào ông!

Trương Hưng Tổ: Gọi cô nhỏ, nhận được khen thưởng, chuyện này nhất định phải làm cẩn thận!

Trương Khỏi Linh: Mình là ai? Rốt cuộc bọn họ có phải là người thân của mình không, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải làm rõ!

Trương Thụy Tùng không biết làm sao, ông đặt tay phải ở bên cạnh tay Trương Khởi Linh, nói: “Đây là ngón tay phát khâu nhà họ Trương chúng ta mới có, chúng ta là người thân, theo bối phận cậu thật sự nên gọi con bé này là cô nhỏ!”

Trương Hưng Tổ vui vẻ, hai mắt phát sáng nhìn Trương Khởi Linh: “Bình thường ở đây chỉ có hai người tôi và ba ở, đây là lần đầu tiên trong nhà có người thân tới đấy! Cháu trai lớn!”

Trương Khởi Linh nhìn cô bé đáng yêu, do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: “Cô nhỏ!”

Đing một tiếng, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên.

Trở thành cô của Trương Khởi Linh, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Khen thưởng một một dao găm làm từ vàng đen, đã gửi tới không gian của ký chủ.

Đinh, nhiệm vụ mới mở ra.

Thành công làm Trương Khởi Linh tăng một kilogam.

Thời gian nhiệm vụ là ba mươi ngày.

Khen thưởng của nhiệm vụ: +5 sức mạnh thuộc tính.

Trương Hưng Tổ vừa nghe vậy thì lập tức vui vẻ hoan hô một tiếng, sau đó phát hiện ra ba cô và Trương Khởi Linh đều đang nghi hoặc nhìn mình.

Cô sờ mũi giải thích: “Con vui quá, vui quá, ha ha!”

Sau đó lại nói với Trương Khởi Linh: “Cháu trai lớn, cháu thích ăn cái gì thì cứ nói, cô nhỏ làm cho cháu!”

Trương Khởi Linh hoang mang gật đầu, không quá hiểu cô bé này đang vui cái gì, nhận người thân thì vui vẻ như vậy sao?

Vậy có phải là biểu hiện của mình quá thờ ơ rồi không?

Nhưng hình như anh không cười nổi.

Trương Thụy Tùng đau lòng nhìn con gái nhà mình: “Đều do ba không tốt! Ngày nào cũng để con ở nhà một mình nên mới ngột ngạt tới thành bệnh! Hay là chúng ta cứ chuyển vào trong thôn ở đi. Con cũng có thể chơi cùng những bạn nhỏ khác!”

Trương Hưng Tổ bĩu môi: “Ba thôi đi! Con vui vì có thêm một người thân, ai muốn chơi cùng mấy bạn nhỏ trong thôn chứ!”

Trương Thụy Tùng cười ha ha, từ nhỏ con gái ông đã khác với những đứa nhỏ khác, hình như là không hòa đồng.

Nghĩ tới đây ông lại nhìn tộc trưởng một cái, hình như vị này càng không hòa đồng hơn, nhưng mong sao hai người bọn họ có thể ở chung hòa bình!