Trong phòng phát sóng trực tiếp, quà tặng từ một đại ca đã nhanh chóng đứng đầu trong danh sách.
“Rõ ràng là tôi chỉ đang xem người khác kkhám bệnh thôi, sao lại có cảm giác như đang xem phim vậy?”
“Quá khủng bố, ở trước mặt một Trung y lão luyện, thực sự không có một chút riêng tư nào cả!”
“Đây là cái giá phải trả cho việc tìm kiếm sự chữa trị từ một vị thần y? Thảm, quá thảm!”
Mặc dù vẻ mặt Liêu Phi trông khó coi nhưng Tần Giang vẫn tuân thủ nguyên tắc thẳng thắn, càng nói rõ về nhược điểm của squats chịu trọng lượng.
Lúc này, trong lòng Liêu Phi tuyệt vọng.
Tùy anh ta vậy, mệt mỏi.
Dù sao thì chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bản thân mình là được.
Một phút sau, Tần Giang rốt cục giải thích xong hết thảy những vấn đề câng chú ý, sau đó chỉ vào mã QR trên bàn.
“Anh chỉ cần quét thêm sáu trăm nhân dân tệ nữa là được.”
Liêu Phi nhanh chóng quét mã QR để thanh toán sáu trăm nhân dân tệ, sau đó lộ ra chút biểu tình như trút được gánh nặng.
Đã quét mã QR để thanh toán rồi, chắc là xong rồi.
Đinh!
[Đã phát hiện ra ký chủ thẳng thắn với bệnh nhân, nói ra bệnh tình giấu kín của bệnh nhân, điều này giúp ích rất nhiều cho bệnh nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.]
[Chúc mừng kí chủ đã nhận được phần thưởng: Thủ thuật lấy máu.]
Nhìn thấy thứ hệ thống ban thưởng cho mình, Tần Giang nhất thời sửng sốt.
Thật không nghĩ tới nó lại là thủ thuật lấy máu.
Lấy máu thực sự là một liệu pháp rất phổ biến, liệu pháp này không chỉ được sử dụng trong Trung y mà còn được nhiều bác sĩ Tây y sử dụng.
Đặc biệt trong trường hợp chấn thương do té ngã, gây ứ máu, sử dụng phương pháp lấy máu có hiệu quả rất tốt.
Cũng giống như mỗi lần một người bị va đập, ngã sẽ có những vết bầm tím trên cơ thể.
Những vết bầm tím này trong Trung y gọi là máu ác, là máu xấu hoặc máu hoại tử.
Theo quan điểm của Tây y, chỉ cần mặc kệ chúng nó là được, cho đến khi các mao mạch xung quanh được chữa lành và tắc nghẽn có thể được loại bỏ.
Nhưng nếu đến Trung y điều trị, có thể có khả năng bị lấy máu trực tiếp.
Rốt cuộc, dòng máu xấu này tồn tại trong cơ thể càng lâu thì tổn thương nó gây ra cho cơ thể càng lớn.
Tần Giang cầm lên một con dao và một chiếc cốc giấy dùng một lần, mang theo một chiếc ghế dài đến chỗ Liêu Phi.
Khi nhìn thấy Tần Giang cầm dao trong tay, Liêu Phi lập tức có chút hoảng sợ.
“Bác sĩ Tần, bệnh này của tôi còn cần phẫu thuật trị liệu sao?”
Phải biết vừa rồi khi chữa trị cho long cốt của hắn, Tần Giang thậm chí còn không cần sử dụng dao.
Tần Giang đưa chiếc cốc giấy dùng một lần đưa vào tay Lưu Phương.
"Tôi chuẩn bị lấy máu cho hắn, một lát nữa cô lấy chiếc cốc giấy này để vào hứng, tốt nhất là đừng để máu tràn ra khắp chỗ làm việc của tôi, tôi không muốn phải lau dọn đâu."
Tần Giang nói lời này hiển nhiên rất bình tĩnh, nhưng người khác lại nghe như sắp gϊếŧ lợn ăn Tết.
Theo Tần Giang chỉ dẫn, Lưu Phương cầm ly giấy ngồi xổm ở bên cạnh.
Sau đó Tần Giang cầm dao đột nhiên chọc về phía trước một cái, sau đó nhanh chóng thu lại.
Liêu Phi vốn tưởng rằng sẽ rất đau, nhưng hắn cũng không biết sau khi bị Tần Giang chọc như thế này thì mọi chuyện đã kết thúc.
Đầu gối của hắn xuất hiện một vết cắt nhỏ, máu bầm đen chậm rãi từ bên trong chảy ra.
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã rất sốc khi chứng kiến
ca phẫu thuật của Tần Giang.
“Kỹ năng dùng dao của bác sĩ Tần rất tốt và thoạt nhìn anh ấy rất chuyên nghiệp.”
"Vãi chưởng, tôi chỉ vừa mới chớp mắt một cái mà đã lấy máu xong rồi sao?"
“Cơ thể của chàng trai này thậm chí không có phản ứng, chỉ là sửng sốt trong hai giây trước khi bắt đầu chảy máu.”
“Với tốc độ cùng kiến
thức chuyên môn này của bác sĩ Tần, chẳng lẽ anh ta là một sát thủ vô song ẩn náu trong thành phố sao?”
Nhìn thấy máu đen chậm rãi từ trên đầu gối chảy ra, Liêu Phi không những không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Cứ như thể chính hắn cũng biết rằng những gì đang được thải ra vào lúc này là không tốt.
Chẳng bao lâu, chiếc cốc giấy dùng một lần đã lấp đầy hơn một nửa chiếc cốc, vết thương của Liêu Phi cũng dần ngừng chảy máu.
Liêu Phi cười nói: "Bác sĩ Tần, đầu gối của tôi đã ổn chưa?"
Tần Giang lấy thêm mấy chiếc cốc giấy dùng một lần trên bàn, đặt sang một bên.
“Không dễ dàng như vậy, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn vấn đề đầu gối của mình, anh cần phải lấy hết máu bầm ra khỏi cơ thể.”
Tần Giang trước tiên đưa cho Liêu Phi một cốc nước ấm, sau đó ném một viên thuốc vào trong nước.
Viên thuốc tan chảy khi tiếp xúc với nước và nhanh chóng chuyển sang màu đỏ hạt dẻ.
“Uống ly nước này đi, uống sạch sẽ đừng để lại gì cả.”
Liêu Phi nói ồ một tiếng và uống nước một cách thành thật.
Lúc này, Tần Giang tháo miếng cao dược nhảm nhí trên đầu gối của Liêu Phi, ném thẳng vào thùng rác.
Sau khi tháo lớp cao dược da chó ra khỏi, sẽ thấy vùng được dán lớp cao dược đã chuyển sang màu trắng và sưng tấy.
Giống như một người ngâm trong nước lâu thì da sẽ như thế này.
Lần này, Tần Giang không có lập tức lấy máu, mà là dùng dao cào vào đầu gối, sau đó giống như bị cạ vào thứ gì đó.
Không đợi Liêu Phi phản ứng, Tần Giang xoay cổ tay, cây kim bạc được trực tiếp rút ra từ đầu gối của Liêu Phi!
Nhìn thấy kim bạc này, Liêu Phi chết lặng.
“Cái này… cái kim này từ đâu ra vậy?”
Liêu Phi không bao giờ ngờ rằng dưới lớp cao dược da chó lại có cây kim bạc.
Tần Giang bình tĩnh nói: “Cái này là do vị bác sĩ Trung y chữa trị cho anh trước đó để lại.”
“Ban đầu hắn muốn dùng châm cứu để kí©ɧ ŧɧí©ɧ các huyệt đạo quanh đầu gối của anh nhằm tăng tốc độ lưu thông máu, để chứng viêm ở đầu gối của anh sẽ biến mất nhanh hơn.”
“Loại phương pháp điều trị này tuy không tệ, nhưng chữa được triệu chứng chứ không chữa được căn nguyên. Hơn nữa, mấy cây kim bạc này còn sót lại trong cơ thể anh, chưa được lấy ra ngoài nên đầu gối của anh luôn đau nhức.”
Lúc này Liêu Phi mới nhớ ra rằng vị bác sĩ Trung y kia đã yêu cầu hắn quay lại để kiểm tra định kỳ.
Chẳng qua là hắn vì chuyện long cốt đau đớn nên quên mất chuyện đó.
Tần Giang lấy ra bốn cây kim bạc dài bằng ngón trỏ ném vào khay, Liêu Phi nhịn không được hít hà một hơi.
Không có gì ngạc nhiên khi hắn cảm thấy đau ở đầu gối mỗi khi lên xuống cầu thang hoặc chạy.
Với bốn cây kim dài như vậy đâm vào đầu gối của hắn, liệu nó có đau không chứ?
Sau khi lấy hết những cây kim bạc ra khỏi người Liêu Phi, Tần Giang cầm con dao lên, chậm rãi rạch một đường trên đầu gối của Liêu Phi.
Nhưng lần này, thay vì máu bầm màu đen, thứ chảy ra từ vết thương là mủ vàng cùng máu!
Nhìn máu mủ như bơ chảy ra từ đầu gối, biểu cảm của Liêu Phi và Lưu Phương thay đổi.
Chẳng trách Tần Giang nói đầu gối của hắn nếu không được chữa trị sẽ bị hoại tử, trong đầu gối toàn là mủ, trông quá đáng sợ.
Lưu Phương bài xuất ra ba chén máu mủ như vậy, mặt Liêu Phi tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Tần Giang ném con dao mổ vào thùng rác gần đó, sau đó đưa gạc cho Liêu Phi băng bó vết thương.
"Được rồi, hãy nhớ kỹ những gì tôi đã nói với cậu, trong vài ngày tới đừng tắm hay vận động mạnh, vết thương sẽ lành trong khoảng một tuần."
Liêu Phi và Lưu Phương nhanh chóng cảm ơn Tần Giang, sau đó hai người dìu nhau ra khỏi phòng khám.
Hai người vừa rời đi, Tần Giang còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi.
Một nhà ba người vừa di chuyển vừa ho đi về phía Tần Giang.
“Bác sĩ, xin hãy kiểm tra giúp con gái tôi có chuyện gì vậy?”
Tần Giang nhìn kỹ hơn thì thấy cô gái đứng giữa mặt đỏ bừng, khó thở.