Phổi Vương Huyên sắp nổ tung vì tức giận, cô sẽ đánh Trần Tinh nếu bắt được hắn.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Trần Tinh bị đánh, hắn dày dặn kinh nghiệm bảo vệ mặt, còn những chỗ còn lại, để Vương Huyên trút giận.
Rất nhanh, Vương Huyên mệt mỏi, dừng lại.
Trần Tinh hỏi một cách nịnh nọt như chó liếʍ: “Em có mệt không? Tay em có đau không?”
Lưu Nham nhìn không nói nên lời.
Liếʍ giỏi quá!
Tần Giang ở bên cạnh nhặt một cây gậy đưa cho Vương Huyên.
“Đánh anh ta bằng cái này đi, không đau đâu.”
Trần Tinh kinh ngạc nhìn Tần Giang.
Anh là một kẻ tâm thần!
“Anh thực sự không sợ cô ấy làm tôi bị thương sao?”
Dường như hiểu được tâm tư của Trần Tinh, Tần Giang quay lại nhìn với ánh mắt.
Đừng lo lắng, tôi rất giỏi về y học, tôi sẽ chữa trị cho anh ngay lập tức nếu bị thương.
Thật may, trong lòng Vương Huyên vẫn còn có Trần Tinh.
Mặc dù có chút tức giận nhưng rốt cuộc Trần Tinh không hề lừa dối cô.
Vương Huyên từ chối cây gậy Tần Giang đưa cho.
“Cảm ơn bác sĩ Tần, bây giờ tôi thấy khá hơn nhiều rồi, anh nên giúp bạn trai tôi kiểm tra xem có nên điều trị tay của anh ấy hay không.”
Tần Giang có chút thất vọng buông cây gậy gỗ trong tay xuống. (Tâm tư lão ác thiệt ^^)
Không thể tạo thêm thu nhập.
Tuy nhiên, Tần Giang dù sao cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, nói với Trần Tinh: “Bệnh của anh là do khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, muốn điều trị thì chỉ cần quay về tắm nước thuốc là được, sẽ khỏi bệnh trong hơn một tháng.”
“Hơn một tháng?”
Trần Tinh lập tức lắc đầu.
“Tôi sắp có một số buổi biểu diễn, nên trì hoãn một tháng chắc chắn là không ổn.”
Các buổi biểu diễn múa quy mô lớn có yêu cầu rất khắt khe về động tác và hình dáng cơ thể của vũ công.
Tay phải của Trần Tinh bị thương, người bình thường có thể không nhìn ra được gì, nhưng những người chuyên nghiệp sẽ biết tư thế của hắn có đúng hay không khi giơ tay.
Vương Huyên ở một bên cũng nói: “Bác sĩ Tần, có phương pháp chữa trị nào hiệu quả hơn không? Tiền không thành vấn đề.”
Vừa nghe được nửa câu sau, Tần Giang ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Họ đã nói trước đó rằng tiền không phải là vấn đề!
Tần Giang cười nói: “Muốn nhanh chóng trị liệu, biện pháp duy nhất chính là châm cứu.”
“Mặc dù giá châm cứu hơi đắt nhưng tôi đảm bảo rằng châm cứu sẽ chữa khỏi bệnh và không ảnh hưởng đến khả năng quay trở lại tiếp tục tập luyện vào buổi tối của hai người.”
Mặt hai người đột nhiên đỏ bừng.
Bọn họ đều đã thất bại một lần, sao dám quay lại tiếp tục luyện tập?
“Vậy thì châm cứu cho anh ấy đi.” Vương Huyên nói.
Trần Tinh vội vàng lắc đầu: “Không không không không, tôi sợ kim, tốt nhất là tắm nước thuốc.”
Vương Huyên nhéo tai Trần Tinh uy hϊếp: “Tắm thuốc gì mà tắm thuốc? Nếu bị mất việc vì cái tay, sau này anh sẽ nuôi tôi như thế nào?”
“Chỉ là châm cứu thôi, châm mạnh vào đi!”
Dưới sự đe dọa của Vương Huyên, Trần Tinh đã thỏa hiệp.
Tần Giang bảo Trần Tinh cởϊ áσ khoác, để lộ cánh tay phải, sau đó mở túi kim lấy ra cây kim bạc từ trong đó.
“Bác sĩ Tần, tại sao kim bạc của anh lại ... màu vàng?”
Tần Giang thuận miệng cầm khăn giấy bên cạnh lên lau kim bạc.
“Ồ, lâu rồi tôi không dùng nên hơi ngả màu, nhưng không có gì nghiêm trọng cả.”
Trần Tinh khóe miệng co giật, cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Đã lâu không sử dụng nó?
Vậy anh có còn nhớ cách châm cứu như thế nào không?
Đừng phí hai mũi kim vào tôi!
Lúc Tần Giang chuẩn bị châm cứu, Trần Tinh lại hỏi: “Bác sĩ Tần, lần châm cứu này... không đau phải không?”
“Không đau.”
Không cho Trần Tinh cơ hội nói tiếp, Tần Giang trực tiếp dùng kim đâm vào hắn.
Trần Tinh cảm thấy như tay phải bị búa đập mạnh, hét lên đau đớn khiến Vương Huyên giật mình.
Điều khủng khϊếp nhất là Trần Tinh phát hiện mình không thể điều khiển được cơ thể mình!
Cứ như thể hắn đã mất kiểm soát cơ thể và chỉ có thể im lặng chịu đựng những tiếng la hét!
Trần Tinh hoảng sợ.
“Bác sĩ Tần, tôi không thể cử động được! Anh có thể làm tôi tê liệt bằng một vết đâm sao?”
Tần Giang lấy ra cây kim bạc thứ hai, dùng khăn lau khử trùng lau sạch.
“Đừng lo lắng, đó là chuyện bình thường, tôi chỉ sợ anh di chuyển nên tôi phải khống chế anh ngay từ mũi châm đầu tiên.”
Lời nói nhẹ nhàng của Tần Giang đã khiến cả phòng phát sóng trực tiếp xôn xao.
“Mẹ kiếp, có phải thật hay không, một mũi kim có thể làm một người bất động, trên đời thật sự có chuyện như vậy sao?”
"Tôi không biết nó có thể làm một người bất động không, nhưng tôi đã từng thấy một bác sĩ châm nhầm, làm một người bị liệt, chuyện đó là sự thật ở làng chúng tôi.”
“Diễn viên, anh chàng này nhất định là diễn viên! Trên đời này lại có kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy?”
“Lầu trên, bạn không thấy chủ phòng vừa đâm một cây kim vào người anh chàng này và nhiệt độ cơ thể anh ta nhanh chóng tăng lên sao? Nếu vẫn có thể kiềm chế được tình trạng tắc nghẽn trên mặt thì khả năng diễn xuất của anh chàng này tốt hơn y thuật của chủ phòng rất nhiều.”
Tần Giang không biết khả năng bất động người bằng một cây kim của mình gây ra cảm giác mạnh đến mức nào.
Bởi vì trong châm cứu cấp thần, đây là một phương pháp châm cứu phụ trợ rất đơn giản, chỉ có thể phát huy tác dụng phụ trợ trong việc điều trị bệnh tật.
Sau khi lau sạch kim bạc, Tần Giang tiếp tục châm kim.
Phát thứ hai, phát thứ ba, phát thứ tư...
Tuy Tần Giang còn trẻ nhưng kỹ thuật châm cứu của anh rất chuyên nghiệp.
Trước màn hình, nhiều bác sĩ Trung y già đeo kính đọc sách và nghiên cứu kỹ lưỡng cách Tần Giang châm kim và những huyệt đạo mà anh chèn vào.
“Tuyệt vời! Mũi kim này thật tuyệt vời!”
Một lão Trung y có bộ râu trắng run lên vì phấn khích.
Ông đã nghiên cứu về châm cứu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người sử dụng kim bạc điêu luyện như vậy!
Không ai trong số các bác sĩ trẻ bên cạnh ông nhìn ra sự huyền diệu trong đó.
Thấy bác sĩ Trung y lớn tuổi hưng phấn như vậy, bọn hắn trong lòng có chút không phục.
“Ông Chung, không phải chỉ là tùy tiện châm một cây kim thôi sao? Có gì mà kỳ diệu thế?”
“Chỉ là tùy tiện châm một cây kim?”
Chung Đình Hách trừng mắt nhìn vị bác sĩ Trung y trẻ tuổi, bước tới nắm lấy tay anh ta.
Những người khác cho rằng Chung Đình Hách muốn đánh người nên nhanh chóng tiến tới can ngăn.
“Ông Chung, không được ông Chung, cậu ấy không hiểu gì cả, nếu cậu ấy có lỡ xúc phạm ông, xin hãy bỏ qua.”
Chung Đình Hách chế nhạo.
“Mấy người nghĩ tôi sẽ đánh cậu ta à?”
Những người khác đều choáng váng.
“Không phải sao?”
“Dĩ nhiên là không!”
Chung Đình Hách đưa tay trực tiếp chạm vào khuỷu tay phải của thanh niên, sau đó dùng sức ấn xuống.
“Ối!”
Chàng trai cảm thấy tay phải mình đau nhức, bất giác hét lên.
May mắn thay, cảm giác này đến và biến mất cũng nhanh chóng.
Tuy chỉ đau đớn một lúc nhưng chàng trai đã hơi đổ mồ hôi.
“Cậu đã hiểu chưa?”
Chung Đình Hách giải thích: “Huyệt đạo này nằm ở điểm giao nhau của hai khớp, trong đường nối của xương. Nếu muốn châm cứu thì yêu cầu về độ chính xác và sức mạnh rất cao!”
“Nhưng chàng trai trẻ này không chỉ thực hiện châm cứu một cách táo bạo mà còn rất chính xác! Khả năng kiểm soát kim bạc của cậu ta vượt xa những gì người bình thường có thể đạt được!”
Nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của Chung Đình Hách, những người học việc khác đã hiểu tại sao ông lại phấn khích như vậy.
Lúc này bọn họ nhìn Tần Giang trên màn hình, bọn họ không còn cảm thấy bất phục nữa, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.
Tại phòng khám y tế.
Sau khi Tần Giang châm cho Trần Tinh mũi kim cuối cùng, trong đầu anh vang lên một thông báo hệ thống.