Đường Đường nhớ lại ánh sáng vàng chói mắt từ người chú đó, gật gật đầu, quả thật rất lợi hại, nhưng…
Đường Đường nhớ đến tử khí trên người chú sáng lấp lánh, vẻ mặt có chút lo lắng, không biết như vậy có thực sự ổn không?
Đường Huyền trở lại xe, tài xế Lưu ngồi ghế lái cũng không dò hỏi về nơi đi của ông chủ, chỉ thông báo rằng vụ tai nạn phía trước đã được giải quyết.
Như lời anh đã nói, đoàn xe bị kẹt đã nhanh chóng di chuyển được, con đường lại thông thoáng trở lại.
Chiếc xe từ từ di chuyển, ánh mắt của Đường Huyền rơi vào đám đông cách đó không xa, thấy bé gái được cảnh sát ôm lên, anh mới thu hồi ánh mắt của mình, đứa trẻ này thật ngoan, không biết con của anh có ngoan ngoãn như vậy không?
Chiếc xe dừng lại một chút rồi lại chạy, quãng đường đi bộ năm phút mà xe mất tận mười phút để đi.
Trong mười phút này, Đường Huyền đã cúi đầu phê xong vài văn kiện khẩn cấp, nghe tài xế Lưu ở ghế lái nhắc nhở: “Tổng giám đốc Đường, chúng ta đã đến rồi.”
Lúc này Đường Huyền mới gập máy tính xách tay lại, theo thói quen ấn ấn huyệt thái dương của mình, rồi lập tức ngẩn người, đầu, không còn đau nữa.
Rõ ràng trước đây cơn đau đã khiến anh gần như không chịu nổi, nhưng giờ đã không còn đau nữa?
Đường Huyền ấn vào huyệt thái dương, cũng không suy nghĩ nhiều, mở cửa xe bước ra, thấy một đôi mẹ con đang đi về phía mình, trên mặt cả hai đều mang theo ý cười, dường như đang nói về một chuyện vui vẻ nào đó, cảnh tượng thật ấm áp.
Đường Huyền lại nghĩ đến bé gái lúc nãy. Nếu con gái của anh cũng ngoan ngoãn như vậy thì việc nuôi dưỡng một cô con gái cũng không tồi, bởi vì anh cũng không có ý định kết hôn.
“Oa, con không cần, con chỉ muốn bánh kem Ultraman, không muốn bánh kem siêu nhân, chỉ muốn bánh kem Ultraman!!! Oa!”
Lúc này, bé trai trong đôi mẹ con mà Đường Huyền vừa gặp thoáng qua phát ra tiếng khóc to như sấm, thậm chí bắt đầu lăn lộn trên đất.
Người mẹ trẻ có vẻ hoảng hốt: “Hôm qua không phải con nói muốn bánh kem siêu nhân sao?”
“Bây giờ con chỉ muốn bánh Ultraman, muốn bánh Ultraman, oa!!!”
Đường Huyền quay lại nhìn bé trai đang lăn lộn trên đất và người phụ nữ bên cạnh không biết phải làm sao, anh lạnh lùng nghĩ: Quả nhiên, không thể đặt quá nhiều kỳ vọng vào trẻ con.
Lúc này, điện thoại của Đường Huyền reo lên, là cuộc gọi từ thư ký Lý.
Nhấc máy, giọng của thư ký Lý từ trong điện thoại truyền đến: “Tổng giám đốc Đường, đã tìm được tiểu thư, nhưng mà…”
“Cái gì?” Đường Huyền hơi nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
Anh bước nhanh về phía đồn cảnh sát, trẻ con chạy lung tung rất dễ xảy ra chuyện.
“Có xảy ra chút chuyện, nhưng không phải vấn đề lớn…” Thư ký Lý nói chuyện ấp a ấp úng, anh ta làm sao để giải thích việc tiểu thư chạy ra ngoài rồi lại bị cảnh sát đưa về, nói rằng cô bé suýt chút bị kẻ bắt cóc bắt đi à.
Nếu không phải có những người qua đường tốt bụng, hậu quả thật khó tưởng tượng, cả người thư ký Lý đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đường Huyền bước vào đồn cảnh sát, còn chưa kịp nhìn xung quanh, anh đã cảm thấy nơi đây đặc biệt ồn ào.
“Đồng chí cảnh sát, người này chính là kẻ buôn người, anh nhìn xem, tôi có video làm chứng.”
“Kẻ buôn người đều là loại trời đánh, nhất định không được tha cho bà ta.”
“Đúng đúng đúng.”
Ánh mắt Đường Huyền dừng lại ở nhóm người dân nhiệt tình cách đó không xa, cảm thấy họ có vẻ quen thuộc, anh: Ơ???