Cô cuối cùng biết vì sao giờ sinh thần không tệ, tướng mạo các phương diện cũng tốt, nhưng vận mệnh lại tồi tệ đến mức không thể tin được.
Bởi vì vận mệnh của nguyên chủ bị tráo đổi, gọi là “đổi mạng”.
Khi nhìn thấy Tô Như Như, thấy trên khuôn mặt cô ta có vận khí không thuộc về cô ta, Tô Thanh Thanh hiểu ra tất cả.
Mệnh cách của nguyên chủ vốn rất tốt, tuy không có duyên sâu với ba mẹ, nhưng cả đời bình an thuận lợi, mọi việc đều gặp may, mang tài vận, bất kể làm nghề gì cũng suôn sẻ, sau này không chỉ vượng phu, còn vượng tử, phúc đức hậu thế.
Là mệnh trường thọ may mắn hiếm có.
Tuyệt đối không như bây giờ, lời đồn tiếng thị phi, tranh cãi, u ám mà chết, yểu mệnh.
Ban đầu Tô Thanh Thanh còn thắc mắc, nghĩ vận khí của nguyên chủ bị ai đó lấy mất, gặp Tô Thanh Thanh lập tức hiểu ra, hóa ra là tráo đổi với Tô Như Như.
Tướng mạo của Tô Như Như rõ ràng là người cay nghiệt giả tạo, số mệnh đoản mệnh, năm 20 tuổi sẽ gặp một kiếp nạn không tránh khỏi.
Rất rõ ràng, là nguyên chủ dùng mạng mình, giúp Tô Như Như tránh kiếp nạn này.
Nếu cô không xuyên qua thì nguyên chủ sẽ chết thay Tô Như Như.
Chắc chắn nhà họ Tô đã tính đến điều này, nên mới nhận nuôi nguyên chur.
Nuôi nguyên chủ bên cạnh, thực sự thay thế vị trí của con gái họ là Tô Như Như, thậm chí còn sắp tránh khỏi thiên đạo.
Vì vậy Tô Thanh Thanh ở nhà họ Tô mới nói, lẽ nào cô thực sự ăn không uống không ở nhà họ Tô bao nhiêu năm sao, lẽ nào cô không phải trả giá sao?
Chỉ là vận may của nhà họ Tô đến đây là kết thúc, cô sẽ lấy lại hết vận may đã bị đánh cắp của nguyên chủ.
Và nhà họ Tô chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Không sao, Tô Thanh Thanh cô sẽ ra tay.
Ngay khi Tô Thanh Thanh vừa bước đến một góc khuất, chuẩn bị niệm thần chú để chuồn, một chiếc Maybach đen thấp thoáng đỗ ngay bên cạnh cô.
Cửa sổ phía sau xe Maybach hạ xuống, là người đàn ông vừa mới đối diện với cô tại bữa tiệc.
Anh chỉnh lại gọng kính vàng của mình, toàn thân toát lên vẻ thanh lịch quý phái, có vẻ rất thân thiện nhưng lại mang chút lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt tò mò và khám phá.
Anh mỉm cười mời: “Cô Tô, đây là khu biệt thự, có lẽ không dễ để gọi xe, xe ôm và xe buýt cũng phải đợi lâu. Cô muốn đi đâu, nếu tiện đường, tôi có thể đưa cô đi một đoạn.”
Tô Thanh Thanh nhìn anh qua cửa xe, nhìn kỹ một lúc lâu, đột nhiên nghiêng đầu nói: “Trông anh quen lắm, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó phải không?”
Trợ lý Bạch ngồi phía trước nghe vậy, khóe miệng giật giật, không thể không quay đầu nhìn Tô Thanh Thanh một cái.
Không phải chứ, cô con gái nuôi nhà họ Tô xinh đẹp thật, nhan sắc không chê vào đâu được, nhưng lại tán tỉnh táo bạo như vậy? Hơn nữa còn là kiểu tán tỉnh cũ rích thế này?
Dù không biết tại sao Cố tổng của mình đột nhiên chủ động tìm cô, nhưng Cố tổng của họ chắc chắn ghét nhất là kiểu phụ nữ thẳng thừng như vậy mà nhỉ?
Không ngờ, khiến anh ta ngạc nhiên lớn là, Cố tổng của anh ta lại mỉm cười phong lưu, lịch lãm nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng cảm thấy, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó rồi.”
Trợ lý Bạch: “…”
Được rồi, thì ra đây là tình cảm song phương, hóa ra là anh ta nông cạn.
Tô Thanh Thanh thoải mái lên xe của Cố Tuyến.
Dĩ nhiên cô không cố ý tán tỉnh Cố Tuyến, cô thật sự cảm thấy anh rất quen, như đã gặp ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
Không chỉ vì anh có khí chất chân long hiếm có, vô cùng nổi bật, mà chủ yếu là trên người anh có linh khí cùng nguồn với thế giới của cô, đây mới là điều thu hút Tô Thanh Thanh nhất.
Còn đối với Cố Tuyến, anh không có bất kỳ tu vi nào, chỉ là theo trực giác, anh cảm thấy Tô Thanh Thanh rất thân quen.
Sau khi Tô Thanh Thanh lên xe, cả hai ban đầu không ai nói gì.
Cố Tuyến chủ động phá vỡ sự im lặng, anh hỏi: “Chúng ta thật sự đã gặp ở đâu đó chưa, tôi thật sự thấy cô rất quen.”
Tô Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Từ góc độ khách quan mà nói, ngoài việc từng thấy anh trên các bản tin tài chính, tôi không gặp anh ở đâu khác nữa.”