Tay đàn ông.
Da thịt ấm áp, trắng nõn xinh đẹp giống như là ngọc tạc từ tuyết.
Tiết Bạch sợ hãi: “Mau buông tay!”
Thích Hạ Thâm dần dần gục đầu xuống, run giọng nói: “.....Không được.” Tóc đen mềm mại dán ở trên cái trán trơn bóc, cậu ở trong phòng điều hòa nhiệt độ thích hợp chỉ trong vài giây đã một thân mồ hôi lạnh, thống khổ không thể giảm bớt, cũng không có cách nào chạy thoát, đem cậu giam cầm cậu vào một tấc vuông đó.
Tiết Bạch không rõ nguyên nhân, xông lên hai bước, lại nghênh đón uy áp trận thành miêu bánh mằn dưới đất, lông mao mềm mại dán lên đất, giống như như một cái bánh trán màu trắng đen, đến yêu quái như nó cũng không thể không thuần phục, Thích Hạ Thâm ở trung tâm uy áp đối diện chính diện thì không biết có bao nhiêu thống khổ đây?
Dù sao cũng phải làm cái gì đó, ít nhất thì cũng phải chia sẻ bớt một chút cho cậu, Tiết Bạch chống đỡ áp lực cố gắng đứng lên.
Thích Hạ Thâm vẫn cúi đầu như cũ, gian nan mới từ nói ra được mấy chữ: “Đừng nhúc nhích.” Không thể hình dung cỗ uy áp này, dường như chìm vào biển sâu, lại như núi cao đèn lên người, nặng đến cơ hồ không thể hô hấp được.
Uy áp như nước chảy vào ao, từng tầng từng tầng, trải rộng toàn bộ chưng cư, chạm đến biên giới chung cư bỗng nhiên thu hồi, tất cả tụ lại thu vào vật trang trí.
Thích Hi Trạch chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, cả người rơi vào cái ôm ấm áp, cậu được giải phóng khỏi uy áp, đầu óc chóng váng, mơ mơ hồ hồ không biết xảy ra chuyện gì xảy ra, theo bản năng chống lại đối phương, tóc lạnh lẽo đầy tay.
Người đó tóc đen chấm đất, tóc bị Thích Hạ Thâm nắm trong tay, lại chỉ có nhìn Hạ Thích Thâm mỉm cười, mi mắt thanh tú, môi hồng răng trắng, anh mặc một thân màu trắng tay áo rộng, vạt áo trải dài dưới đất, một bộ dáng không dính bụi trần.
Chưa từng có cảm giác khí tràng cường đại quá mức.
Lông mao cả người Tiết Bạch đều dựng cả lên, theo bản năng bày ra tư thế công kích, “Buông cậu ấy ra!” Thích Hạ Thâm sao vậy, tại sao còn không rời khói cái tên đại yêu đó? Lẽ nào là bị uy áp choáng váng rồi?
Có thể, con người quá yếu ớt, cảm giác áp bức vừa rồi đến nó cũng không chịu nổi, Thích Hạ Thâm hẳn sẽ không bị phế chứ?!
“Mèo con,” người nọ một tay ôm Thích Hạ Thâm, một tay vương ra với Tiết Bạch, “Nào.”
Mẹ nó, hắn nhỏ con chỗ nào?
Tiết Bạch tận lực thả lỏng cơ thể căng chặt, làm cho địch ý của mình thoạt nhìn không có dễ dàng thế nữa: “Thân là đại yêu quái, ở cùng con người không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang, buông cậu ấy ra.” Thực lực đối phương sâu cạn khó lường, nó nhất thời không dám làm hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ đối phương làm hại đến Thích Hạ Thâm.
Đối phương cười cười, dường như cảm thấy rất thú vị: “Vậy còn ngươi?”
Tiết Bạch mặt vô biểu tình: “Ta chỉ là một con mèo nhỏ yếu ớt mà thôi.”
Nó chỉ là con mèo nhu nhược, là nhất bá tiểu khu Thượng Hằng.
Đối phương thật không ngờ nói sẽ trả lời như vậy, bả vai run nhẹ cười một tiếng, anh ôm Thích Hạ Thâm trực tiếp đi vào phòng ngủ, đặt đối cậu lên giường, Thích Hạ Thâm mặc dù gầy nhưng lại không yếu ớt, ở trong lòng anh lại nhẹ như không có gì.
Sức lực của yêu quái đương nhiên không phải một khái niệm với con người.
Tiết Bạch nhảy lên giường, liếʍ liếʍ mặt Thích Hạ Thâm, nó vô cùng lo lắng --- đứa nhỏ này ngốc thật thì phải làm sao? Nó chỉ là một con mèo không bằng không cấp, nuôi không nổi cái nhà này!
Nhanh tỉnh lại đi, người cung ứng đồ hộp đồ ăn vặt có nó, Tiết Bạch ‘tình thâm ý nặng’ kêu một tiếng: “Meo~”
Đại khái là nghe thấy tiếng gọi phát ra từ nội tâm của Tiết Bạch, hai mắt vô thần của Thích Hạ Thâm bắt đầu có tiêu cự, cậu phục hồi tinh thần động tác đầu tiên là giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy, cảm thấy cả người đau đớn.
Thích Hạ Thâm: “.......” được rồi được rồi, cậu rốt cuộc cũng hiểu các loại cảm giác “phảng phất như có xe cán qua’ trong truyện ngôn tình và đam mỹ rồi.
Đau đến hỏng mất.
Thích Hạ Thâm vừa quay đầu, đã nhìn thấy nam tử ngồi ở mép giường, đầu óc vãn còn ngơ ngác --- sao lại còn nhiều ra một người thế? Cậu xoa xoa thái dương, nghi ngờ chính mình bị chấn động não.
Đúng lúc có một sợi tóc dài ở trong tầm tay cậu, ngón tay Thích Hạ Thâm khẽ nhúc nhích, sợi tóc lãnh lẽo xoẹt qua ngón tay cậu, xúc cảm có chút quen thuộc.
Người đàn ông bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, âm bật hơi, không hề rõ ràng.
Thích Hạc Thâm cuộn ngón tay, mờ mịt ngẩng đầu.
Tiết Bạch cho cậu một đập: “Tỉnh táo một chút, đây là do cậu mang về.” Người tỉnh rồi, sao đầu lại còn choáng váng thế?
Thích Hạ Thâm nắm lấy móng vuốt mèo, theo thói quen nhéo nhéo đệm thịt, đầu óc đều là tự hỏi --- cậu mang cái gì về rồi?
Đúng rồi! Vật trang trí đó! Vị này là ở trong vật trang trí?
“Xin chào, tôi là Thích Hạ Thâm,” Thích Hạ Thâm lắc lắc đầu, phảng phất như nghe được tiếng biển, uy áp nặng nề vừa rồi khiến cho đầu óc cậu tạm thời đang đình chỉ, chỉ có thể duy trì thanh tỉnh mặt ngoài: “Rất mạo muội vì đã đem anh đến nhà tôi.”
“Tɧẩʍ ɖυyệt Vi,” người đàn ông nhìn cậu, nói: “Không sao, dù sao cậu cũng không biết ta ngủ say ở trong Linh Luân.” Ngữ điệu nhẹ nhàng, phảng phất như âm cuối còn mang theo ý cười.
Linh Luận? Bên trong cái vật trang trí kia gọi là Linh Luân?
Thích Hạ Thâm tránh né ánh mắt quá mức trong trẻo của anh, nói: “Xin hỏi anh.....”
Nửa câu còn lại chôn vùi giữa răng môi, cả người Thích Hạ Thâm cứng đờ lại rồi....
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi duỗi tay, câu lấy sợi tóc ở gần tay Thích Hạ Thâm, ống tay áo lạnh lẽo phủ lên mu bàn tay Thích Hạ Thâm, động tác này của anh dựa lại càng gần hơn, hương thơm tràn ngập cảm quan của Thích Hạ Thâm, phảng phất như rất thích biểu tình của Thích Hạ Thâm, đôi mắt trong trẻo của Tɧẩʍ ɖυyệt vi dần dần cong lên, lộ ra nụ cười.
Không biết chân thân của vị này là vật gì, đến cả ống tay áo đều là hương hoa mai.
Thích Hạ Thâm một phen kéo lấy Tiết Bạch, bị động tác của Tɧẩʍ ɖυyệt Vi kinh ngạc đến quên cả hít thở, chỉ có cục lông xù ở gần trong gang tấc là cho cậu một chút an ủi.
Tiết Bạch vỗ vỗ tay cậu --- này, nhẹ chút! Kéo trọc lông rồi!
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi nói: “Ta sẽ không ở lại đây lâu, chỉ cần qua tối nay, ta sẽ trở lại Linh Luân, làm phiền cậu ngày mai đưa ta rời đi.”
Thích Hạ Thâm thở phào đồng thời cũng có chút lo lắng --- có lẽ Tɧẩʍ ɖυyệt Vi xuất hiện với uy áp quá mạnh, cho dù là đối phương sau đó biểu hiện có bao nhiêu hiền hòa thân thiện, cậu cũng không có cách nào thả lỏng, cậu cũng không buông lỏng đối đại yêu không biết rõ thực lục, không biết rõ mục đích, có thể tiễn đi là tốt nhất. Chẳng qua --- nơi Tɧẩʍ ɖυyệt Vi muốn đi.....con người có thể đi vào sao?
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi rất rõ ràng đối với băn khăn cậu chưa nói ra miệng, nói: “Nơi đó cũng không có gì đặc biệt, tuy rằng là nhân yêu ở trộn lẫn với nhau, trước nay lại có quy củ, chỉ là tôi vừa tỉnh lại cũng không biết ngày nào tháng nào năm nào, không biết con hẻm nhỏ đó có còn ở đó không.....là hẻm Lộng Hoa, cậu có biết không?”
Hẻm Lộng Hoa cậu đúng là có biết, ra khỏi tiểu khu rẽ trái, cách hai con phố thôi, nói ra thì gần, nhưng phải đi đường vòng, gọi xe cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Thích Hạ Thâm thầm nghĩ: Vị này vừa ngủ đã mấy trăm năm, anh xác định mình vẫn còn ở tỉnh thành xưa kia?
“Hẻm Lộng Hoa thành phố Hải Doanh tỉnh Vân Độ?” Thích Hạ Thâm hỏi.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu: “Phải, nếu như đường phố vẫn còn, hẳn là không có biến hóa gì, số 19 đường Vân Hoa hẻm Lộng Hoa, đem Linh Luân giao ở đó là được.”
Thích Hạ Vi tìm tờ giấy ngớ ghi lại, nói: “Anh yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ đưa anh đến nơi.” Chào tạm biệt anh nhé.
Tɧẩʍ ɖυyệt Vi gật đầu với cậu, thân hình dần dần hư ảo, cuối cùng cũng biến mất.
Tiết Bạch không nói hai lời hai lời nhảy xuống đóng cửa phòng ngủ, lo lắng nói: “Ngày mai ngươi đi một mình có được không? Không thì thương lượng lại thêm một ngày nữa, đợi ngày mai ta đi đá con mèo vàng kia rồi lại cùng ngươi đưa hắn đi?”
Tiểu khu Thượng Hằng hai ngày trước còn một con mèo yêu khác đến, Tiết Bạch vốn dĩ đã mắt nhắm mắt mở, làm như không biết gì, ai biết con mèo vàng đó ăn gan hùm mật gấu tìm đến cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ không nói, quay đầu còn bát nạt những con mèo khác không có linh trí, Thích Hạ Thâm thậm chí còn nhìn thấy mèo con bị xé rách ở trong tiểu khu.
Tiết Bạch lập tức bạo nổ --- nó phải làm cho con mèo vàng đó biết, mảnh đất này là do nó che chở! Vốn dĩ định ngày mai hoàn toàn đuổi con mèo vàng đó đi, không khéo hôm nay lại gặp phải việc này.
Còn muốn Thích Hạ Thâm đến hẻm Lộng Hoa, hẻm Lộng Hoa là nơi nào? Là nơi mà các yêu quái có tư lịch giữ kín bưng, để Thích Hạ Thơm một mình đi qua đó? Nó không yên tâm.
Thích Hạ Thâm dựa lên giường, chỉ chỉ về phía phòng khách: “Ngươi dám để vị đó ở đây cả ngày mai không?”
Tiết Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu, thật sự không dám, trong lòng nó cảm thấy sự xuất hiện của nữ quái tối nay không thoát khỏi quan hệ với Tɧẩʍ ɖυyệt Vi, để Tɧẩʍ ɖυyệt Vi ở đây một ngày, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì, quái vật nhiều lên, nó cũng không đối phó nổi.
“Vậy ngươi chú ý an toàn.” Tiết Bạch do dự nói.
Thích Hạ Thâm nói: “Tôi đưa vị đó đến hẻm Lộng Hoa mà thôi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta lại không phải thật sự cái gì cũng không biết, ngươi xác định ngươi không có vấn đề?” cậu đυ.ng phải ma quỷ nhiều năm như vậy rồi, sao có thể thật sự cái gì cũng không biết, cậu tương đối lo lắng cho Tiết Bạch, con mèo vàng đó có lẽ là muốn mạng của Tiết Bạch.
Tiết Bạch xù cái đuôi phe phẩy: “Tuy rằng có chút khó giải quyết, nhưng vẫn ổn.”
Thích Hạ Thâm vuốt lông cho nó, tâm sự nặng nề mà tắt đèn ngủ.
Ngày hôm sau.
Di động trên đầu giường vừa bắt đầu rung lên, Thích Hạ Thâm lập tức tắt chuông báo thức, cậu đẩy đẩy Tiết Bạch, con mèo đen trắng lười biếng duỗi eo uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống giường.
Mặc dù dậy sớm, Thích Hạ Thâm hiếm khi có lúc không có tâm trạng chuẩn bị bữa sáng, tùy tiện cầm một hộp bánh bao chiên, mở đồ hộp cho Tiết Bạch, Thích Hạ Thâm ăn vài miếng rồi ôm Linh Luân được đóng gói tốt khóa cửa ra khỏi nhà.
Trọng lượng Linh Luân đã khôi phục lại như cũ nhẹ như không, Thích Hạ Thâm xác the túi lên tàu điện ngầm, cửa không tiếng động đóng lại, tàu điện ngầm rất chen chúc, cậu tìm một nơi đứng dựa vào, lúc rũ mắt nhìn cái túi trong tay, tóc rũ xuống trán.
Cậu lúc chen chúc trên tàu điện ngầm cảm nhận được ý lạnh, không phải là khí lạnh của điều hòa, mà là lạnh lẽo thấu xương dày đặc, chính là ở vị trí phía sau cậu, Thích Hạ Thâm lấy trong túi một cái kính râm, một giây trước đi đeo lên ở trong kính nhìn thấy một màu đen từ từ hiện ra.
Đến trạm, cậu lại lấy mắt kính xuống, thứ phía sau vẫn đi theo cậu, Thích Hạc Thâm ôm túi đi về hướng hẻm Lộng Hoa, mi mắt mang theo ý cười hàng ngày cũng trầm xuống.
Bên trong túi không có bất cứ động tĩnh gì, Thích Hạ Thâm mím môi, gia tăng cước bộ.
Hẻm Lộng Hoa đã xây dựng thêm một con đường, hơn 6 giờ sáng, cả con đường không có nhà nào mở cửa, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thích Hạ Thâm không dừng bước chân, sau khi đi vào hẻm Lộng Hoa --- xách túi điên cuồng chạy về phía nhà số 49, khí tức như có như không phía sau hoàn toàn bạo lộ, ban ngày ban mặt lộ ra một đoàn khí đen giữa không trung, phía sau Thích Hạ Thâm xuất hiệt một loạt vết máu rõ ràng, mà không biết khí đen đó bao lấy thứ gì, tí tách tí tách chảy máu.
Thích Hạ Thâm chạy hai bước không thể không dừng lại ---- Đm tường không khí.
Cậu quay người, đặt túi trong tay xuống, quỳ một gối xuống, trong tay nắm chặt cái túi, sau đó nhắm mắt lại.
Khí đen nổ tung, đến một câu vô nghĩ cũng không có, ngàn vạn sợi tóc vương ra, như dao sắc bén đâm đến.
Thích Hạ Thâm không động, sợi tóc đen có lực độ cực lớn sắc bén dừng trước mặt cậu.
Kẽo kẹt....
Mái tóc đen đó đã ngưng tụ thành sợ, phần đuôi như dao sắc bén, dùng sức đâm ra, lại cường ngạch dừng lại ở không đến 20cm trước mặt ‘con mồi’, không có cách nào tiến thêm một tấc.
Máu loãng chảy theo tóc đen xuống, tạo nên một hàng rào bằng máu vô hình.
Thích Hạ Thâm run rẩy cả người, lúc tóc đen đâm vào rào chắn, cậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, trái tim cũng co rúm lại, máu cả người tựa hộ như đã đông cứng lại.
“A a.......”
Khí đen trong không trung bị một đôi tay nhỏ đẩy ra, say đó một gương mặt trẻ con non nớt lộ ra, nó dường như cực kỳ bất mãn, dùng sức phủ khí đen quanh người mình, máu cũng chảy càng nhanh hơn, làm cho người khách nhìn ê cả răng, sợi tóc ngưng tụ thành gai nhọn chậm rãi đâm xuyên thấu rào chắn.
Trong đầu Thích Hạ Thâm chỉ còn một câu --- xong đời, sắp toi mạng rồi.