“Thành tích của tôi không xứng để vào lớp một, đánh nhau thì không sửa được.” Giọng điệu của Tần Sênh lạnh lùng.
Tần Hải tức giận đến tím tái mặt mày.
Tần Sênh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lại cười khúc khích, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt: “Yên tâm đi, ở trong trường ngoại trừ mấy người mà ông kể ra sẽ không ai biết tôi là con gái của Tần Hải ông đâu, cũng sẽ không làm ông mất mặt, về phần tôi ưu tú hay không ưu tú, ông cũng sẽ không thèm quan tâm, phải không?”
Cô sẽ không bao giờ nói mình là con gái của Tần Hải, cô còn không quan tâm đến thân phận này, chứ đừng nói là tiết lộ cho người khác.
Cô không muốn có quan hệ huyết thống với bọn họ, càng không muốn chảy chung một dòng máu.
Tần Hải bị đâm trúng tim đen, càng tức giận hơn: “Tần Sênh, mày là con gái của tao! Sao mày lại nói với bố của mày như vậy?”
“Ông có coi tôi là con gái của ông không?” Tần Sênh liếc nhìn Tần Sơ Nhu và cười khẩy: “Tôi sợ con gái duy nhất của ông chỉ có Tần Sơ Nhu.”
Nói xong, cô không thèm để ý Tần Hải, đi thẳng lên lầu.
Cô thẳng lưng, dáng người gầy.
Một mình bước lên cầu thang, trông giống cô đơn.
Đáng tiếc, Tần Hải lại không để ý chuyện này, tức giận đến đạp bàn nói: “Nếu biết như này, tôi đã không mang nó về.”
Lâm Thục Nhã liếc nhìn Tần Hải, tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta chỉ có con gái là Nhu nhi, nhưng anh nhất quyết đòi đưa nó về.”
“Tôi làm như vậy không phải là vì nhà họ Tần của chúng ta sao, Tần Sênh nhìn trông đẹp mắt, tìm một người môn đăng hộ đối gả nó đi có thể giúp ích rất nhiều cho nhà họ Tần chúng ta.”
Lời nói của Tần Hải lọt vào tai của Tần Sênh đang định mở cửa ở tầng hai, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Cô chưa bao giờ hiểu được rằng tại sao Tần Hải và Lâm Thục Nhã không thích cô, muốn mang cô về hóa ra là vì lý do này.
Họ coi đứa con gái ruột duy nhất của mình chỉ là công cụ để họ đạt được lợi ích, nhưng Tần Sơ Nhu, con gái nuôi của họ lại được họ yêu mến.
Thật buồn cười làm sao?
Tần Sênh không còn hứng thú với cuộc trò chuyện tiếp theo của họ nữa, liền mở cửa bước vào.
Một cánh cửa dày ngăn họ ở bên ngoài.
Tần Sênh đi tắm, ôm máy tính ngồi xếp bằng trên giường, đặt máy tính lên đùi rồi bật lên.
Cô lên Black Emperor và phát hiện thư khiêu chiến của mình đã chìm, không có ai phản hồi.
Lông mày của Tần Sênh nhíu lại, có chút khó hiểu.
Cô nghiêng đầu trầm tư một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo một tia kiêu ngạo, đầu ngón tay xinh đẹp trắng nõn lướt qua bàn phím, gõ ra một câu cực kỳ kiêu ngạo.
[QS: Tôi đã xem qua thành tích của mấy người, tổng kết bằng vài từ: Thối nát! Tôi thực sự không biết, mấy người muốn trở thành cao thủ hacker như thế nào? Có vẻ như Black Emperor tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ có thế.]
Tần Sênh còn đặc biệt gọi tên một số hacker hàng đầu trong số các hacker của Black Emperor, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nếu mấy có gan, hãy so tài với tôi, trừ khi mấy người là một kẻ hèn nhát và lo lắng về việc không thể so sánh với người mới.”
Tần Sênh lại đăng một bài nữa rồi tắt máy tính, mở sách ra.
Về cơ bản, cô không nhớ những gì đã học ở trường cấp 3 bây giờ và cô cần phải xem lại cẩn thận.
Lấy sách ngữ văn ra đọc một lần, những kiến thức cô đã học ở kiếp trước dần dần trở lại trong đầu cô, cô có thể áp dụng những kiến thức đó bằng cách so sánh.
Tần Sênh là thiên tài.
Chỉ là cô từ nhỏ đã sống trong môi trường bị ngược đãi nên chỉ có thể cẩn thận che giấu góc cạnh của mình.
Vừa mới học xong cấp hai, Thẩm Mai đã không cho cô đi học nữa.