Trong lòng Cẩm di nương cực kỳ căng thẳng, vội vàng cười làm lành nói:
- Thϊếp thân không biết đây chính là Ngũ tiểu thư, còn nghĩ là cô nương nhà nào dáng dấp xinh đẹp như vậy, giống hệt tiên nữ trong tranh. Nếu như sớm biết là Giai Nhi, thϊếp thân nghênh đón còn không kịp ấy chứ.
Lời này thật hay, vừa thanh minh cho chính mình, vừa lấy lòng nàng. Nhược Giai khẽ mỉm cười, bà ta tính toán thật khá, thấy tình thế bắt đầu không ổn liền nịnh bợ mình, muốn hạ thái độ mềm mỏng trước rồi lại nói tiếp?
Đáng tiếc, Nhược Giai cúi đầu, cung kính nói:
- Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, phu nhân quá khen.
Thẩm Vương Kì rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn nghe theo của nàng, rất nhanh lại nhăn mày lại:
- Sao còn gọi là phu nhân phu nhân, nên gọi là Cẩm di nương chứ.
- Cẩm di nương, Giai Nhi thất lễ. – Nhược Giai làm ra dánh vẻ ngoan ngoãn, lễ phép nói.
- Giai Nhi, ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi. - Thẩm Vương Kì hài lòng gật đầu, trong mắt Cẩm di nương lại thoáng qua một tia căm hận.
Thân phận của Cẩm di nương quả thật có chút khó xử, nếu như không phải là gấp gáp vào phủ như vậy, chờ qua thời gian để tang, chính thức vào cửa cũng không phải là không thể. Chỉ là không biết có phải là lo lắng đêm dài lắm mộng hay không, Cẩm di nương lại chọn vào phủ đúng ngay vào lúc để tang. Bà ta không phải là làm di nương hoặc là phòng ngoài, mà là muốn lấy phong thái của nữ chủ nhân bước vào phủ. Nhưng lại không thể để lộ ra cho người ngoài biết, chỉ có thể trước tiên dùng thân phận của phòng ngoài vào phủ. Ngày sau lại nâng lên làm chính thất.
Nhược Giai lại làm ra dáng vẻ ngây thơ của trẻ con nói:
- Phụ thân, năm đó lúc mẫu thân vào phủ, các vị di nương đều phải tới kính trà, các vị trưởng lão trong tộc cũng đều tới tặng quà chúc mừng. Nếu Cẩm phu nhân vào phủ, làm thê tử của phụ thân. Giai Nhi cảm thấy, nhất định phải thông báo cho các vị di nương và trưởng lão biết mới được.
- Không được! - Không đợi nàng nói xong, Thẩm Vương Kì liền quả quyết cự tuyệt, trong lòng không khỏi bắt đầu chột dạ. Chuyện này tuyệt đối không thể nói với các trưởng lão trong tộc, ngay từ đầu ông đã không nghĩ tới sẽ nâng Cẩm di nương lên thành chính thất ngay lập tức.
Cẩm di nương không hề che giấu sự thất vọng hiện lên trong ánh mắt, chỉ có Nhược Giai là vẫn mỉm cười dịu dàng, không phải là hao tốn tâm tư và sức lực muốn làm nữ chủ nhân trong phủ sao? Có thể! Chỉ cần có thể khiến cho các trưởng lão tin tưởng và nghe theo, hơn nữa vừa ngay từ đầu, sẽ phải ngồi chuẩn bị đánh lôi đài cùng với các vị di nương khác. Sống ở trong phủ nhiều năm như vậy, Nhược Giai cũng không cho là các vị di nương nhà mình là người dễ bắt nạt. Thích tính toán như vậy, liền tính toán thật tốt đi.
Đang muốn tiếp tục thêm lửa vào, thì một giọng nói mềm mại cắt ngang lời nàng:
- Muội muội chính là Giai Nhi sao?
Trong lòng Nhược Giai cười lạnh một tiếng, rốt cuộc đã tới.
Thẩm Hiểu Tuệ mặc một bộ váy dài bằng vải lụa màu hồng nhạt, vạt áo tản ra thành hình dáng một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, trước ngực thêu hình hoa hải đường dưới ánh trăng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác ngắn. Tóc mây được búi lên gọn gàng, giữa tóc cài vài cây trâm cánh bướm được chế tác tinh xảo, nàng ta vốn dĩ đã xinh đẹp, mặc dù tuổi còn trẻ dáng người chưa trưởng thành, nhưng cũng đã có phong thái yểu điệu của thiếu nữ. Ăn mặc tỉ mỉ như vậy, làm nổi bật toàn bộ vẻ đẹp yêu kiều, mặt phấn hoa đào của nàng ta.
Một thân váy áo đẹp đẽ như vậy, nhìn lại còn cầu kỳ hơn cả con gái dòng chính như nàng. Cũng khó trách Đường Vũ Ninh lại động lòng, người ta là mỹ nhân, mềm mại yêu kiều như hoa, xinh đẹp động lòng người hơn nhiều so với bộ dáng trầm lặng ít nói của nàng. Nghĩ đến Đường Vũ Ninh, trái tim nàng lại đau xót.
Thẩm Hiểu Tuệ ở bên cạnh đã thân mật nắm lấy bàn tay của Nhược Giai, cười nói:
- Tỷ vừa thấy muội muội, đã cực kỳ yêu thích.
Ánh mắt của Nhược Giai rơi vào trên bàn tay của nàng ta, ngón tay trắng muốt như ngọc móng tay tô sơn đỏ thắm. Nàng cũng ngây thơ cười lại một tiếng, sau đó nói một câu:
- Hiểu Tuệ tiểu thư thật lòng nghĩ vậy sao?