Chương 3
Tiếng gầm đau đớn của Morgan khiến những chiếc rui nhà run lên dữ dội, nuốt chửng mọi âm thanh ngoại trừ tiếng hét thất thanh của Sabrina.Dougal Cameron xô vợ mình về phía hành lang gần nhất để giữ cho bà an toàn, rồi cúi xuống xem xét thi thể của Angus. Ông nâng tay ông lên, chìm chằm vào những ngón tay ông như thể bị bất ngờ khi thấy chúng đẫm máu. Những người nhà MacDonnell dò dẫm những chiếc bao đựng kiếm và chạm vào phần bên trong áo choàng của họ, chỉ cho đến khi tay họ lại trở nên trơ trọi.
Morgan đã trông thấy quá nhiều xác những người đàn ông gục xuống để không lãng phí thời gian nâng niu thi thể của cha anh. Đôi mắt anh trừng trừng chiếu thẳng vào Sabrina.Alex và Brian chạm vào cánh tay anh, nhưng anh hất hai người đi như thể họ chẳng hơn gì những con cún cào vào gót chân anh và bước qua chiếc bàn. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ hướng về phía đống vũ khí.
Tất cả mọi người ngoại trừ Sabrina. Nàng đã nhìn thấy ngọn lửa kết tội gϊếŧ người bừng bừng trong đôi mắt anh ta. Nàng biết anh ta chắc chắn đang tin vào điều gì như thể anh ta đã hét lên. Rằng nàng chính là mồi nhử, là thứ lôi kéo sự chú ý của anh ta khỏi âmmưu gϊếŧ cha anh ta.
Nàng như mụ mẫm trước dáng hình đang lại gần nàng. Không có nơi nào để chạy trốn. Không có nơi nào để ẩn nấp. Không có thời gian để van xin lòng khoan dung. Nếu anh ta vồ lấy chiếc rìu của anh ta vào thời khắc đó và vung nó lên, chân của nàng vẫn chôn tại chỗ sau khi đầu nàng lìa khỏi cổ.
Cánh tay anh ta tóm lấy eo nàng. Anh ta giật mạnh nàng về phía mình và xoay cả haingười về phía đại sảnh. Sabrina cảm thấy tay anh ta mất hút trong chiếc áo choàng của anh ta, với đến khẩu súng anh ta đã giao cho nàng chỉ vài phút trước đây. Không còn vũ khí nào khác, bàn tay to lớn của anh ta siết chặt quanh quai hàm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên để cho mọi người thấy một cách trọn vẹn rằng chỉ cần một cử động nhẹ nhàng của những ngón tay anh ta cũng có thể bẻ gãy cổ nàng.
Một cảm giác tĩnh lặng kì lạ dâng lên trong nàng. Ngay cả bất lực để chống lại sự kiểmsoát của Morgan với nàng, cả trọng lượng của nàng vẫn dựa vào bắp đùi vững chãi của anh ta, nàng biết nàng sẽ không mang vết bầm nào trước đυ.ng chạm của anh ta. Đôi bàn tay của anh ta quá đỗi dịu dàng, bản tính hung bạo của thị tộc anh ta khi bị kiềm chế dữ dội còn đáng sợ hơn những hành động tàn ác. Nàng hơi hồ nghi rằng dưới đôi bàn tay này cái chết thương tâm của nàng sẽ đến thật êm ái. Chỉ cần một cú giật mạnh từ những ngón tay thô lỗ kia và cuộc đời nàng sẽ vụt tắt như một vì sao chìm vào ánh bình minh.
Tất cả những người đàn ông trong sảnh lớn, kể cả những người trong thị tộc của Morgan, đều cứng người lại vì sốc. Cơn thịnh nộ bất lực làm đờ đẫn đôi mắt của Brian. Alex đang thở khó nhọc, gương mặt giận dữ của anh đỏ bừng còn hơn cả mái tóc anh ấy.
“Lòng mến khách của ông để lại quá nhiều đòi hỏi đấy, Dougal Cameron,” Morgan gầm gừ, hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào mái tóc của Sabrina.
Dougal nâng đôi bàn tay thấm đẫm máu lên để cầu xin. “Đừng làm thế, Morgan. Ta không nhúng tay vào cái chết của cha cậu. Nếu cậu cho ta cơ hội, ta thề ta sẽ giúp cậu tìm chora tên vô lại đã làm chuyện đó.”
“Cha tôi đã cho ông một cơ hội. Và nhìn xem ông ấy đã nhận được cái gì. Lấy lại vũ khí đi,” anh ta ra lệnh cho người của anh ta.
Những người MacDonnell nhào vào đống vũ khí như đàn chó khát mồi. Đôi bàn tay bóng nhẫy mỡ của họ vồ lấy những chiếc cán rỉ sét của những thanh kiếm và dao găm, vuốt ve những chiếc báng đầy vết tích của những khẩu súng. Khi từng người đàn ông xếp hàng ngay ngắn, đôi mắt anh ta nhíu lại thành một kẽ hở cồn cào trước cơn rộn lên vì cuộc đổmáu chuẩn bị tới. Bọn họ giờ đã được trang bị đầy đủ, sẵn sàng trước cuộc chiến tranhbùng nổ và chuẩn bị để gϊếŧ những người đàn ông họ vừa mới vui vẻ cùng ăn tối.
Chính đôi mắt của Sabrina cũng thu hẹp lại khi nàng phát hiện tên MacDonnell tóc đen dễ thương đứng giữa bọn họ. Làm thế nào anh ta có thể quay vào sảnh lớn? Có phải nàng đơn giản đã bỏ qua sự có mặt của anh ta trong đám đông hỗn loạn không? Nhữngcâu hỏi của nàng trôi tuột đi một cách đáng kinh sợ khi nàng nhận ra các thành viên trongthị tộc nàng tay không và không một sự trợ giúp đứng trước những gã MacDonnell như bầy cừu non chờ để bị ăn thịt.
Morgan lùi dần về phía cửa, dùng Sabrina như tấm lá chắn.
Dougal đấm nắm tay xuống bàn. “Khốn kiếp, Morgan, thả con bé ra! Con bé chỉ là một đứa trẻ! Cuộc chiến này là của ta với cậu.”
Giọng của Morgan dội xuống sương sống của Sabrina, những lời của anh ta dường như chỉ định giành cho một mình đôi tai của nàng. “Cô đã gϊếŧ nhầm người trong nhà MacDonnell rồi, nhóc con. Cô nên chém đứt đầu tôi khi cô có cơ hội mới phải.”
Morgan hiếm khi tạo những sai sót chiến thuật trong một cuộc chiến cam go, nhưng lại tự mình thích thú với lời chế nhạo khi nó tỏ ra là một lời chế nhạo đắt giá. Đối với Sabrina, thời gian như trôi ngược trở lại. Anh ta không còn là người lạ mặt nguy hiểm đang nắm sợi chỉ sinh mệnh của nàng trong tay nữa, ngoại trừ cơn tức giận trước đây anh ta thường mang lại, từ thằng bé kiêu căng đã luôn chà đạp lên những cảm xúc nhạy cảm trước mọi hành động của nàng.
“Luôn luôn phải dùng đến cái từ cuối cùng đó sao?” nàng nói, giọng nàng mượt mà giả tạo.
Tất cả những tấm vải thêu bị cắt vụn, từng chiếc bánh nhân quả anh ta hân hoan mang cho Pugsley ăn, mọi giọt nước mắt nàng sẽ không bao giờ để rơi xuống đang chực trào ra khi nàng nắm tay đấm thẳng vào mặt anh ta.
Đôi mắt Morgan nhắm nghiền lại vì đau, và anh biết nàng đã đấm vỡ mũi anh. “Tại sao con nhóc như cô-”
Thình lình anh nhảy dựng lên. Đôi gót giày nhọn hoắt của nàng đã đá vào ống chân anh. Giữa những tiếng lẩm bẩm và hổn hển đứt quãng vì ráng sức, nàng kìm nén để không nghẹn ngào, “Nếu anh chịu... dùng... cái bộ óc ngu ngốc của mình cho việc gì đó hơn để đội... một cái mũ, anh sẽ chịu lắng nghe cha... tôi.” Nàng cắn vào bàn tay anh dùng để bịt mồm nàng, khiến nó chảy máu.
Người của anh thoáng trao nhau những ánh nhìn bứt rứt. Không ai trong số họ từng giúp Morgan trong bất kì cuộc đấu nào, và họ đều đã phải nhận những vết sẹo khi cố thử làm điều đó. Giờ đây chiếc váy nửa phong cách Anh của con nhỏ này thực sự đã quấn chính bản thân con nhỏ vào với cậu ta. Mái tóc đen huyền của cô nàng chảy rũ xuống ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn; hàm răng trắng bóng của cô nàng cạp liên hồi vào không khí đểtruy lùng những miếng thịt tươi.
“Muốn tôi bắn cô ta không, Morgan?” Ranald phấn khởi gợi ý, nâng khẩu súng của anh ta lên.
Morgan tự xử lý vấn đề của anh bằng cách ném nàng xuống sàn và ghim nàng bên dưới sức nặng của anh. Người của anh cổ vũ ầm ầm, nghĩ rằng một trò vui mới sắp diễn ra. Còn hành động trả thù nào cho cái việc ám sát Angus hay hơn làm vấy bẩn con gái của Cameron trong khi hắn cùng các con trai bị ép buộc phải giương mắt nhìn? Bọn họ liếʍ môi trong chờ đợi, hy vọng sẽ đến lượt mình khi Morgan kết thúc.
Brian lảo đảo tiến về phía trước cho tới khi nhận ra một con dao găm của nhà MacDonnell kề vào cổ họng anh. Alex ném về phía cha cái nhìn tuyệt vọng, nhưng Dougal vẫn đứng im lặng, biểu lộ của ông vẫn trầm ngâm khi ông quan sát hai người quyết chí khóa nhau vào cuộc đấu trên sàn trong đại sảnh nhà ông.
Morgan kẹp đùi Sabrina dưới đùi mình và túm chặt lấy hai cổ tay mảnh dẻ của nàng. Ngực của cả hai người căng phồng lên khi ánh mắt họ gườm gườm nhìn nhau. Morgannếm thấy vị máu ở nơi đầu nàng đập vào môi anh.
“Nhớ để phần cô nàng cho tôi nhé!” một trong những người của anh gào lên.
Morgan nhìn thấy máu rút sạch khỏi hai má của Sabrina. Kể cả ngay lúc này, khi cả hai người đều biết anh có thứ sức mạnh có thể làm nàng vỡ vụn, làm nàng đổ máu và tước đọat đức hạnh của nàng ngay trên nền đá, nàng vẫn cự tuyệt van xin, cự tuyệt rơi nước mắt.
“Cho con nhỏ đó thử lưỡi kiếm của cậu đi, Morgan. Tôi đánh cuộc chuyện này ngon lành hơn chuyện cha cậu bị gϊếŧ nhiều.”
Morgan nỗ lực nắm tay anh lại, anh biết rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoại trừ đánh cho nàng ngất xỉu trước khi tính khí tệ hại của những người trong gia tộc anh trở chiều ra khỏi tầm kiểm soát của anh. Sự chống cự của nàng chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của bọn họ. Nhưng nàng sẽ không khiến chuyện này dễ dàng với anh. Cơ thể mềm mại của nàng đang run rẩy bên dưới anh, nhưng ánh mắt không chút nao núng của nàng đang chế giễu anh, thách thức anh làm tổn thương nàng.
Mái tóc nàng rũ những lọn sóng đen mượt óng ả quanh khuôn mặt nàng. Đó là mái tóc một người đàn ông mơ được quấn trong tay mình và xõa trên gối của anh ta. Đó là mái tóc...
Morgan ngập ngừng, cầu nguyện cú đòn của anh sẽ không đủ nặng để làm vỡ cái quai hàm nghiêng nghiêng bướng bỉnh của nàng.
Nhưng chỉ chút yếu lòng đã khiến anh phải trả giá quá đắt. Anh ngay lập tức cảm thấy cáihọng băng giá của một khẩu súng ấn vào sau gốc sọ trước khi anh nghe thấy tiếng lách cách của chiếc cò súng dần bị kéo về phía sau.
Giọng nói hiểu biết của Elizabeth Cameron vang lên đầy thịnh nộ. “Thả con gái ta ra, Morgan MacDonnell, không thì ta sẽ gửi cậu đến chung vui với ông bố dưới địa ngục đấy.”