The Flesh And The Devil

Chương 5

Chương 5
Juana chậm chạp thức giấc, không tài nào hiểu được cái giấc ngủ say bất thường này hay vì sao chân tay nàng lại quá nặng nề, thần trí nàng uể oải váng vất mơ màng. Nàng nghe được giọng của Michaela gọi nàng, và người nào đó đang lay vai nàng, nhưng mở mắt không nổi vì quá mệt mỏi.

“Senorita – senorita, cô bệnh sao?”

Khi Juana cựa quậy để lay động bàn tay, một cơn đau buốt nhói làm nàng choàng tỉnh nhớ lại hết mọi chuyện đã xảy ra, và cùng lúc nàng hiểu được nguyên nhân vì sao có sự khác biệt ấy trong cơ thể nàng, cái cảm giác mê man rạo rực này. Nàng cũng biết, tại sao nàng lại miễn cưỡng gợi lại cảm giác đó, và tâm trí nàng co cụm lại khi nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua. Vô tình nàng đưa tay dụi mắt cố tình giấu đi nét mặt tránh sự soi mói của Michaela.

“Đâu có gì, tôi vẫn khỏe mà,” nàng trả lời, nhưng từ ngữ nghe mới mỉa mai làm sao. “Có chuyện gì thế, có chuyện gì không hay sao?”

“Chuyện lá thư, senorita, cái mà cô viết cho cậu Jaime ngày hôm qua. Mất rồi.”

Juana chợt sững người và nín thở khi cử động ấy làm nàng đau buốt. “Nhưng không thể nào – ” Nàng ngưng bặt, những ngón tay gầy căng thẳng trên tấm trải giường. Nàng nghĩ về chuyến trở về tối qua, chỉ trước khi trời hừng sáng. Tristán đưa đường cho nàng, còn nàng lúc ấy đang mụ mị chao đảo, xuyên qua những lối đi nàng chưa từng biết. Đến cuối cùng chàng đã nhấc nàng lên và bế nàng đi tiếp, còn nàng thì quá rã rượi không thể cưỡng lại. Đầu ngả trên bờ vai rộng của chàng, nàng nằm bất động trong vòng tay Tristán cho đến khi chàng đưa nàng về phòng ngủ và đặt nàng xuống giường không nói một lời nào. Khi chàng băng qua phòng lần nữa nàng nghe chàng nói một cách châm biếm. “Tôi sẽ lấy tấm khăn trải giường của tôi làm quà cưới cho cô trong đêm tân hôn,” và sau đó là có tiếng then cài nhẹ nhàng và cánh cửa đóng lại im lặng sau lưng chàng.

Nhưng trước lúc đó – tâm trí nàng cố dọ dẫm - trước khi chàng nói với chàng, còn có thêm một tiếng động khác nữa. Giờ thì nàng đã nhớ lại: có tiếng xé toạc khe khẽ lập đi lập lại chắc là tiếng của tấm giấy đã được niêm phong bị xé hết dọc tới ngang. Nàng chắc đã để lá thư trên bàn viết trong lúc đang phân vân tìm cách nào gửi thư đi không bị ngăn trở, và chàng đã nhất quyết không để nó thoát ra ngoài. Đôi môi sưng phồng nhếch lên nụ cười cay đắng.

“Giờ thì không quan trọng nữa, Michaela – tôi đổi ý rồi. Tối qua tôi thức cho đến nửa đêm, rồi quyết định rằng suy cho cùng tôi không muốn làm ba tôi thất vọng – tôi sẽ thành hôn với công tước.” Nàng dốc hết sức mình, chờ đợi những câu hỏi tới lũ lượt, nhưng ngạc nhiên khi thấy gương mặt đang lo lắng của Michaela đột ngột bừng sáng.

“Thật chứ, senorita? Tôi nghĩ là cô hành động khôn ngoan đấy! Tôi đã nói bấy lâu là cô sẽ không bao giờ tìm được một người chồng cao quý hơn, hay là người có nhà đẹp hơn, đất lớn hơn đâu. Rồi cô sẽ thấy, cô sẽ nhanh chóng quên đi cậu Jaime.”

Phải, như nàng đã từng quên khi nằm trên giường của Tristán, Juana thầm nghĩ, tức tối ghê tởm với chính mình. Nàng nói lớn, “tôi không muốn nói đến cậu Jaime nữa,” nhưng tia nhìn trong mắt nàng lại mâu thuẫn với giọng nói hờ hững.

Ánh mắt Michaela thoáng lên vẻ ranh mãnh, “Vậy thì theo ý cô, senorita – nhưng tôi không hiểu chuyện xảy ra đã khiến cô thay đổi ý kiến bất ngờ như vậy.”

“Chị tọc mạch quá!”

Juana gằn giọng, nhưng ánh mắt lừa dối của nàng đã xoá tan vẻ bạc nhược trước đó và đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính tò mò của Michaela. Chị đã thấy một mảng bầm tím chung quanh cổ tay của cô chủ khi nàng đưa tay về phía chị, và nhiều dấu vết khác nữa. Dường như công tước đã sử dụng biện pháp nhanh nhất, chắc chắn nhất để chiếm lấy cô dâu thiếu thiện chí của mình, chị thầm nghĩ. Thật là nhẹ nhõm, trong phương diện này, lòng ao ước của Juana trở về lại cái tỉnh lỵ hẻo lánh đã không còn đối lập với ước muốn của chị nữa, cái ước muốn được sống giữa bao nhiêu sôi động náo nhiệt của Valenzuela.

Khi chị toan nói tiếp, Juana lên tiếng, “Không có chuyện gì quan trọng với tôi – còn chị tối qua thì sao? Bộ áo đỏ có làm nên việc gì không?”

Michaela bắt gặp tia nhìn hơi bồn chồn trong đôi mắt đen của cô chủ rồi bĩu môi, lòng trắc ẩn ngắn ngủi bị dìm mất trong cảm giác bất bình. “Không, senorita. Anh ấy không có ở đó!” Tính ngoa ngoắt lại trỗi dậy, giọng chị sôi lên căm phẫn. “Tôi có thể cặp với bất kỳ người nào thế chỗ anh ấy – toàn một lũ đầu óc chậm lụt – nhưng tôi đã đợi anh ấy trong chỗ của gia nhân đến nửa đêm, nhưng anh ấy không hề tới! Tới cuối cùng tôi hỏi người ta chuyện gì đã xảy đến với anh ấy, rồi họ cười ngạo tôi - bảo rằng anh ít khi đi lại giao thiệp với ai, rằng cái lần đó tôi gặp anh ấy trong chỗ họ là cơ hội rất hiếm hoi. Họ còn bảo là anh ấy được ngài de Castaneda ưu ái, nên sống giống như một cận thần hơn là người ăn kẻ ở.”

Thình lình một sự nghi ngờ mãnh liệt lóe lên trong đầu Juana. “Người đó là ai - người mà chị đang yêu đấy, Michaela?” Nàng hơi run giọng. “Nói cho tôi nghe tên anh ta đi.”

“Người có mái tóc đỏ, senor Felipe.”

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn bầu không khí yên lặng sau đó, khi Michaela quay ra mở cửa, Juana bắt tréo tay ôm lấy ngực như thể đột ngột cảm thấy lạnh. Dù nàng đã có phần nghi ngờ, cái tên ấy giống như mũi tên xuyên qua ngực nàng. Khi Michaela quay lại nàng vẫn còn đau buốt vì kinh hoàng, phản ứng của nàng khiến Michaela giương to mắt.

“Condesa de Araciel đã đến cùng với Dona Lucientes và cả nửa tá người nữa! Họ nói senor de Castaneda yêu cầu họ đến chăm nom tháp tùng cô để tương xứng với địa vị mới của cô.”

Trong một thoáng Juana nao núng. Nàng nghĩ, xem ra hắn đã biết chuyện. Đây có thể chỉ là một trong nhiều thí dụ hắn từ chối hay chấp nhận sự khước từ của nàng. Nàng sẽ bị lộ chân tướng, nếu chấp nhận vinh dự này quá đột ngột - hắn thế nào cũng chất vấn tại sao nàng lại đổi ý, nàng thà là chết còn hơn nói với hắn.

Vươn thẳng người lên, nàng nói, “tôi không cần ai chăm sóc khi tôi đã có bác Tia. Bảo với họ như vậy.”

Michaela tuân lệnh, nguẩy đầu xấc xược, thái độ đó cho thấy chị rất thú vị chuyển lại cho mấy người phụ nữ kiêu kỳ kia câu trả lời như thế.

“Họ nói cô của cô bị đuổi về Zacarro rồi vì xúi giục cô khước từ thành hôn với công tước, làm trái với ý nguyện của ba cô. Họ bảo họ được tuyển chọn như những thị nữ thích hợp hơn, xứng đáng với địa vị cao quý của cô.”

“Vì xúi giục tôi?” Môi nàng trắng bệch, Juana phóng xuống giường, không màng tới cơn đau vì cử động mạnh. “Không thể tin được - gọi bác Tia, gọi cô ấy đi! Rồi đuổi mấy người đàn bà này đi cho tôi.” Mắt nàng thoáng băn khoăn lo lắng. “Nếu chuyện này là đúng, tôi yêu cầu được gặp senor de Castaneda – mau lên, tìm xem ông ta ở đâu.”

-o0o-

Sáng hôm đó Eugenio đã thức dậy sớm, khi hắn đang vội vã trên đường trở về sau khi dự lễ cho có lệ thì bắt gặp Juana trong hành lang dài. Nàng trông bé nhỏ mong mang tương phản với các mái vòm cao vυ't và trần nhà uống vòng cung. Hình bóng nàng phản chiếu trên sàn nhà lấp lánh trông cũng giống như người thật của nàng trong bộ y phục màu khói nhang. Khi đến gần hơn hắn thấy gương mặt trái xoan của nàng đượm vẻ xanh xao, đôi mắt to xoe tròn, và môi đỏ như son. Mắt hắn nheo lại chăm chú nhìn nàng.

“Bây giờ cháu ra sao, senorita Juana, cháu ra ngoài vận động sớm thế à! Tối qua cháu không bị ác mộng chứ?”

Nàng nhói cả người nhưng không màng đến câu hỏi của hắn, chỉ nói vắn tắt. “Tôi đi tìm ngài, senor.”

“Tìm ta? Có chuyện gì quan trọng đến nỗi cháu đi lang thang trong castillo mà không có người tháp tùng.”

“Xem ra tôi cần phải làm thế, từ lúc tôi biết được cô tôi bị đuổi về Zuccaro tối qua - bị trục xuất, người ta bảo tôi như vậy, mà không có phép của tôi hay báo cho tôi biết, ngay cả cơ hội để chào từ biệt cũng không có. Tôi đến gặp ngài để tìm hiểu nguyên nhân.”

De Castaneda khẽ chặc lưỡi ra điều quan tâm. “Cháu thân mến, senorita, cháu đã bị sốt rồi - tối qua cháu đã mất ngủ nên vô cớ thấy khó chịu. Cháu không thể hiểu rằng – ”

“Tôi hiểu đủ để biết rằng cô tôi đã bị đuổi đi vô cớ. Ngài có giải thích gì, senor?”

“Cháu bận tâm quá nhiều đến vấn đề vượt quá phạm vi hiểu biết của cháu.” Ánh mắt de Castaneda đanh lại, mặc dù miệng vẫn tươi cười hoà nhã. “Ta không muốn thấy cháu bị cô mình ảnh hưởng, ta cũng đã viết thư kể cho ba cháu nghe điều đó. Bà ấy sẽ tiếp những ý tưởng không có trách nhiệm cho cháu nếu bà ấy lưu lại đây. Biết đâu bà ấy chỉ nhắn với ba cháu những điều dối trá không có ích lợi gì ngoài việc làm cho ông ấy lo lắng không cần thiết. Cho đến lúc cháu thành hôn – ” Hắn đang quan sát nàng, đợi nàng phản đối, khi thấy không có dấu hiệu gì, hắn ngọt ngào tiếp tục – “các vị phu nhân ta tuyển chọn sẽ hộ tống cho cháu, còn phu nhân của ta sẽ ở cương vị duena (bà, cô) của cháu. Sự hiện diện của cô cháu không cần thiết nữa.”

“Ngài đã đúng lúc biết được là cô ấy quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi, phải không? Rằng cô ấy thà rằng thấy tôi có được hạnh phúc thay vì lấy người cháu quý phái của ngài?” Nàng giận điên lên, câu hỏi phóng ra như tên bắn bất chấp bản thân mình sẽ có hậu quả ra sao. “Trước đây thì tôi không có đủ năng lực thỏa mãn ngài, nhưng giờ thì tôi sẽ đáp ứng mục đích của ngài, vì giờ đây tôi không còn có ai giúp tôi nữa. Nhưng ngài có thể tiết kiệm sức lực của mình lại.” Nàng nói thêm giọng thoáng vẻ khinh miệt. “Tôi chắc chắn sẽ không nói với cô tôi nguyên nhân nào tôi bị bắt buộc phải thay đổi ý định và chịu ưng thuận hôn nhân này đâu. Tôi không tài nào mở miệng ra nói được.”

Trong một lúc de Castaneda chăm chăm nhìn nàng trong yên lặng, đoạn hắn mở to mắt và phá lên cười. Thân hình phì nộn của hắn rung lên khi hắn thở gấp, “Thế cháu đã thay đổi rồi à? Nhưng việc đó không còn quan trọng nữa, ta hứa với cháu! Ta đuổi bà ấy đi vì điều mà bà ấy viết cho cha cháu. Đừng bao giờ tin là sáp (để niêm thư) cứng, lưỡi dao cùn nhất vẫn còn sắc hơn.” Hắn trấn tĩnh lại một chút nhưng vẫn khúc khích cười thầm. “Bà ta viết mấy thứ chuyện bịa đặt che giấu sự thật - thậm chí đến cả ép buộc con gái nhà lành vào vòng hôn nhân, nhưng ta thề trước thánh giá là ta sẽ không làm chuyện như thế.” Hắn quệt ngón tay lên vết bầm trên mặt nàng, ngón tay cái của hắn phớt qua bờ môi dưới của nàng. “Phải không, senorita?”

Nàng hoảng sợ yếu ớt lắc đầu như thể khước từ hay né tránh cử chỉ mơn trớn, hắn ranh mãnh cười.

“À, tất nhiên rồi, người mà thêu dệt chuyện hoang đường như vậy không thích hợp tháp tùng cho vị duquesa de Valenzuela tương lai. Không bao lâu nữa này cháu sẽ trở thành người quá cao trọng, không muốn nhớ đến cháu từng biết những người thấp hèn như vậy... khi cháu là vợ của Bartolomé, hửm?”

“Bao lâu?”

Câu hỏi cứng cỏi, de Castaneda lưu ý một cách hài lòng nàng chưa có đủ khả năng đối phó với sự châm chích của hắn. Mọi tính khí trẻ con trong nàng dường như đã bị đốt sạch sáng nay. Đáng tiếc là hắn không thể tin tưởng bản thân hắn, hắn thoáng nghĩ. Khi một người đàn ông có hai vợ và cả lô nhân tình, nhưng chỉ có được mấy đứa con chết yểu và hai đứa con gái ngoài giá thú để chứng tỏ khả năng ấy...

Nhưng hạt giống của Felipe sẽ đơm hoa kết quả, sẽ có những đứa con trai, hắn thú vị nghĩ, nếu con bé đó đủ khỏe khoắn sung mãn để mang thai - mấy thằng nhãi ranh tóc đỏ cãi nhau chí chóe thế chỗ cho cái tên ngu độn, cháu trai của hắn, mà không phải sợ tâm thần hay thể xác bọn chúng bệnh hoạn. Còn nữa – sau khi con bé sinh một hay hai đứa con trai - tại sao không nhỉ? Nàng ta sẽ nhục nhã nhượng bộ nếu hắn dọa tố giác nàng vì tội nɠɵạı ŧìиɧ với Tristán, nhất là lúc Tristán sẽ không còn có mặt trên cõi đời này nữa. Một khi bông hoa đã bị con ong tỏ đường đi lối về, bao nhiêu lần nữa cũng đâu có gì khác biệt.

Ý tưởng đó làm hắn thích thú đến mức hắn véo má nàng, khoái trá nhìn nàng co rút lại trước cử chỉ suồng sã của hắn. “Cho đến khi đám cưới của cháu? Bây giờ thì ít hơn một tuần – đúng ra là sáu ngày. Ta không chú tâm mấy đến cháu nài nỉ vừa rồi: ta biết rằng sự chậm trễ của cháu chẳng qua là nỗi sợ hãi của cô dâu trước khi về nhà chồng thôi. Mấy chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi, cháu đang náo nức chờ đợi bao niềm vui sắp đến phải không?”

Juana ngẩng đầu kiêu hãnh, câu trả lời vẫn thoáng vẻ thách thức như trước, “tôi cám ơn ngài, senor, nhưng quá vội vã đón nhận vinh dự to tát như thế thì quả là không thích đáng. Tôi thà là được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Chúc ngài một ngày tốt lành.”

Nàng thi lễ một cách uy nghi như một nữ hoàng, lúc nàng trỗi dậy de Castaneda sung sướиɠ cười ha hả. Hắn xoa tay nhìn nàng đi, rồi quay ngoắt lại vội vã trực chỉ hướng đối diện.

-o0o-

“Bác tôi nói đợi sáu ngày.” Công tước de Valenzuela đang nhíu mày khi anh ta cáu kỉnh đá vào cái chân bàn gỗ ghép mỏng mảnh. “Sao phải đợi, Felipe? Ta muốn cô ấy ngay bây giờ.”

“Cô ấy cần phải có y phục mới cho tiệc cưới – ngài phải nhớ là cô ấy từ miền quê đến.” Ánh mắt màu ngọc lục bảo của Tristán dừng lại trên người anh ta đượm vẻ ghê tởm dửng dưng. “Bác của ngài đã hứa chuẩn bị áo cưới cho cô ấy – ngài ấy làm vậy là phải, không cần phải gấp gáp.”

Công tước không nghe lời chàng nói. Bàn tay xương xẩu của anh ta đang chà vào chiếc quần chẽn bằng nhung, mắt thu hẹp lại tâm thần ngây ngất. “Đẹp này... mềm mại này, đen này, nhỏ nhắn... cô ấy sẽ không chú ý đến bất cứ cái gì khi mà ta đã ngủ với cô ấy. Mấy đứa con gái thích thứ đó nhất, bác của ta nói vậy đó, biết đâu cô ấy cũng nóng lòng...”

“Không được đâu công tước. Tôi đã nói với ngài rồi, cô ấy còn non nớt trong chuyện yêu đương. Ngay lúc này tôi chỉ có thể nói chừng ấy thôi.” Tristán xen vào, miệng nhếch lên chế giễu. “Cô ấy chưa biết được ham muốn một người đàn ông là thế nào đâu, vì thế ngài phải kiên nhẫn với cô ấy trong đêm tân hôn. Nếu không cô ấy sẽ sợ ngài.”

Chàng nhìn đăm đăm ra ngoài khung cửa sổ chấn song đến đỉnh đồi xa xa, nhưng trước mắt chàng chỉ hiển hiện hình ảnh Juana đầu cúi xuống và tay bám vào chàng khi nàng nằm sát vào chàng tối qua, dáng dấp bơ vơ van nài. Chàng cứ ngỡ mình sẽ có cảm giác chán ngán ghê tởm quen thuộc khi lên đến đỉnh cao chiếm hữu, cứ ngỡ rằng lại thêm một con ngựa cái Tây Ban Nha chín mùi nɧu͙© ɖu͙© bên dưới lớp vỏ kiêu kỳ thanh nhã, mà bất cứ con ngựa đực nào cũng phủ được. Nhưng khi nghe tiếng thổn thức tuyệt vọng của cô ấy, lòng chàng dâng lên cảm giác ân hận hoàn toàn xa lạ với chàng, và thầm nguyền rủa sự cưỡng bách đã khiến chàng chiếm đoạt nàng quá hối hả, quá phũ phàng.

Nàng hãy còn là một xử nữ, chàng hồi tưởng lại một cách mỉa mai, gương mặt lạnh lùng đanh lại thật khó diễn tả. Thôi, như thế mưu đồ của Eugenio càng hoàn thành nhanh chóng hơn, tàn nhẫn hơn là hắn dự tính. Nhưng một khi cô gái ấy bị gả cho Bartolomé, bị an toàn ràng buộc vào castillo, hắn sẽ có chán vạn thời gian để bắt nàng khuất phục, làm nhụt đi lòng kiêu ngạo của nàng, và khiến nàng phải van xin như bao nhiêu kẻ khác.

Bartolomé đang giật giật tay áo của mình, và xoay lại nhìn xuống gương mặt ghê rợn mà anh ta biết quá rõ.

“S-sợ ta?” Bờ môi dưới đong đưa đang rung lên hờn dỗi. “Nhưng ta sẽ làm cô ấy vui mà, không phải sao?”

“Đến đúng thời gian mới được. Bây giờ cô ấy nhút nhát và sợ từng cái va chạm nhỏ nhất - giống như con bồ câu ngài bắt được lần trước đấy, nhớ không?”

“Nó đâu cần phải sợ ta! Tại nó đập cánh quá – ta s-sẽ nhẹ tay lắm, nhưng – ”

“Tôi biết là ngài không có ý gϊếŧ nó, nhưng ngài phải nhớ trong tay ngài con chim đó dễ bị gẫy xương như thế nào khi ngài cư xử với vợ mình.” Tristán rời cửa sổ, đôi mắt xanh lục với cặp mí nặng đột nhiên nhìn một cách áp đảo đôi mắt xanh đang dao động. “Cô ấy còn khờ khạo, giống như một con chim thôi, quá kinh hoảng để hiểu rằng ngài không có ý hại cô ta. Ngài không muốn làm cô ấy tổn thương, phải không?”

Lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết, tia nhìn của công tước dời sang hướng khác.

“Không, chỉ k-kích động cô ấy thôi – làm cho cô ấy yêu ta. Cô ấy phải cười với ta khi chúng ta kết hôn. Ta sẽ ra lệnh cho cô ấy làm như vậy.” Anh ta dứt lời, mặt mày sưng sỉa.

“Tốn công sức để chinh phục được nụ cười của cô ấy cũng đáng giá lắm.” Tristán trầm ngâm, dường như chàng đang tâm sự với chính mình. Khi chàng di động một tia nắng soi trên tóc chàng thắp ánh lửa rực rỡ trên màu tóc sống động tương phản mạnh mẽ với gương mặt khắc nghiệt, kín đáo. Bartolomé nhìn chàng đăm đăm.

“C-chinh phục...?”

“Bằng quà tặng và tác phong nhã nhặn, bằng mọi cách ngài nghĩ ra được. Chỉ chịu khó một chút mà có được người vợ sẵn sàng tình nguyện thì cũng đáng.”

Khuyên răn một tên khùng như thế thật là nực cười, Tristán tự nhủ, nhưng không hiểu vì sao có động lực nào đó đã thôi thúc chàng thốt ra những từ ngữ ấy.

Công tước lóng ngóng thục vào chân bàn lần nữa, tránh ánh mắt chàng. “Nhưng cô ấy phải ngủ với ta mặc kệ cô ấy muốn hay không. Sau đám cưới ta thích cái gì thì làm cái đó, còn cô ấy không – không được phản đối.”

Tristán lạnh lùng nhún vai. “Nếu ngài muốn ép buộc cô ấy thì cứ việc. Nhưng tại sao không tán tỉnh cô ấy? Có được một người kiêu hãnh như thế van xin ngài đến với cô ấy thì ngọt ngào biết mấy.”

Chàng ngưng lại khi thấy Bartolomé tỏ vẻ cân nhắc, nét quỷ quyệt dâʍ đãиɠ dần lan tỏa trên khuôn mặt anh ta. “X-xin ta à - được đấy! Cô ấy sẽ say mê ta – cô ấy...”

Tristán tiếp tục quan sát anh ta thật chăm chú, nhưng không để tai tới cả tràng suy diễn thô tục không đâu vào đâu thốt ra từ miệng ngài công tước. Chàng tự hỏi cả ngàn lần có phải cái thú tính man rợ này là nguyên nhân nhược trí của công tước de Valenzuela hay là hậu quả của điều ấy. Hàng giờ hay hàng ngày liền sinh vật này bị cám cảnh là người nhút nhát, thậm chí ngây ngô, khốn khổ trong cái vỏ bọc xấu xí và ngu dại của mình. Không hiểu vì lý do gì Tristán đã từng khám phá ra rằng - mặc dù người thông thái thì quy cho số phận, các nhà thiên văn thì cho là do vị trí của tinh tú, hay các tu sỹ thì nghĩ là do phép phù thủy – tâm trạng của công tước trở nên sôi nổi và kích động, tay thì vặn vẹo ánh mắt bồn chồn. Rồi anh ta lại la hét ầm ĩ, đôi khi trở nên hung bạo. Thỉnh thoảng lại lén những người bảo hộ mình đi chơi trốn trong những lối đi bí mật quanh co dày đặc ăn thông khắp lâu đài. Có một lần Tristán nhớ lại, không ai tìm được anh ta trong suốt hai ngày kinh khủng đó. Vào những lần như thế nét dâʍ đãиɠ vừa hả hê độc ác vừa ngờ nghệch lại xuất hiện trên mặt anh ta, chi phối ý nghĩ của anh ta từ lúc vừa mở mắt thức giấc cho đến lúc nào đó nó tự động nguôi đi, như thế nào thì cũng không một ai biết rõ. Anh ta càng lớn tuổi thì tính khí đó lại càng trở nên trầm trọng hơn và khó dỗ dành hơn.

“Ngài cần phải thu phục cô ấy trước.” Tristán cộc lốc nói, cắt ngang lời lẽ huyên thuyên của anh ta, như thể chỉ nói ngắn gọn như vậy mới khiến anh ta ngưng nói, ánh mắt chàng dừng trên khuôn mặt nhăn nhó, đỏ bừng.

Trong một thoáng ánh mắt xanh phừng lên lửa giận khi bị cắt ngang, rồi Bartolomé nhíu mày tỏ vẻ bối rối. “Làm cách nào, Felipe? Nói đi – ”

“Hầu hết con gái đều nông nổi, không biết chính bản thân họ nghĩ gì – ” Giờ đây giọng Tristán trở nên khô khan, vô cảm – “họ sẽ nhanh chóng đem lòng cảm mến trao cho người nào biết mưu chước thuyết phục họ. Ngài phải tấn công cô gái này dồn dập bằng thư tình, tặng những vật lưu niệm các món nữ trang nho nhỏ, viết thơ cho nàng, gửi hoa, nói với nàng rằng mọi lời lẽ và hành động của ngài đều là vì nàng, như bất cứ người nào cũng làm cho người yêu của mình. Rồi cô ấy sẽ tin thôi.”

Trong khoảnh khắc nét mặt Tristán bỗng trống vắng, rồi mặt chàng đanh lại như thể bị vướng vào mảng ký ức tối đen.

Bartolomé chưa đủ khả năng lĩnh hội hết những lời lẽ này thì nói gì đến bất cứ ẩn ý tinh vi nào. “L-lưu niệm?” Tâm trí anh ta gắn chặt vào điều làm anh ta cảm thấy khó hiểu nhất.

“Tôi sẽ cho ngài biết ngài phải gửi cái gì.” Và đương nhiên là ngài phải chi trả rồi, vẻ khinh mạn lướt nhanh trên mặt Tristán kết thúc thay cho lời nói. Lòng chàng dấy lên vừa phấn khích vừa tò mò, xem được cô nàng Juana de Arrelanos trưng diện bằng quà tặng chàng chọn cho công tước thì còn gì hả hê bằng.

“Thư từ à? Bartolomé hãy còn chau mày. “Tại sao ta phải biên thư khi cô ấy ở đây, ở trong nhà này?”

“Đó là phong tục những kẻ yêu đương thường làm. Ngài phải viết rằng mặc dù ngài chưa thể ở chung với cô ấy mọi giây mọi phút, nhưng tâm trí ngài luôn ở mãi bên cô ấy – lòng khát khao hình bóng của người ấy chỉ có thể làm dịu đi bằng cách trải lòng ngài trên giấy.” Giọng nói không âm sắc của chàng dường như đang mỉa mai những từ ngữ nồng nhiệt tha thiết. “Có cả hàng trăm cách ngài có thể sử dụng với cô ấy, rồi cô ấy sẽ thỏa mãn – cô ấy không thể lựa chọn đâu.”

“Anh cứ viết mấy thứ đó đi.” Thái độ hống hách của Bartolomé vô tình như một bản sao cái mệnh lệnh tự phụ của de Castaneda. Cả hai người đàn ông đều biết rằng cái người trẻ hơn kia không thể nặn ra nổi một chữ ký cho rõ ràng thì nói gì đến thư với từ. Tristán đang ngẫm nghĩ việc này sẽ đơn giản thôi, cứ sao chép lại những lá thư tình cũ chàng cất đã nhiều năm. Chàng giữ chúng như một lời nhắc nhở đến đoạn đời đen tối nhất trong đời mình. Đôi môi sẹo khẽ nhếch lên. Những lời lẽ thành khẩn nồng nàn chàng viết khi xưa cho người phụ nữ chàng từng yêu giờ thì lại thích hợp để gửi đi dưới một cái tên khác, theo một cách thô thiển, để chiếm cảm tình của Juana de Arrelanos cho cái động vật ghê tởm này. Nàng sẽ nói gì nhỉ, chàng tự hỏi lòng và cảm thấy thú vị một cách tàn nhẫn, nếu nàng biết được những lá thư ấy từng bị ném vào mặt chàng một cách khinh bỉ cũng giống như đôi găng tay của nàng quăng dưới chân chàng?

-o0o-

Tiếng bước chân lạch cạch vang lên suốt lối đi phía sau chàng, nhưng Tristán không muốn quay lại xem ai đã vào, chỉ nhìn vào ánh mắt thoáng lên vẻ e dè nhút nhát của Bartolomé là đã quá đủ.

Chàng vội rời chỗ ngồi bên cạnh chiếc bàn bị công tước ngược đãi đứng dậy quay người lại, rồi cúi đầu chào vô cùng cung kính nhắc cho Eugenio biết đã đến lúc hắn phải ngửng đầu lên nhìn mặt người hầu của mình.

“Felipe!” Tiếng gọi vô cùng mừng rỡ hớn hở, de Castaneda nắm chặt cánh tay Tristán và lắc lắc thân hình chàng, lơ đi cháu hắn đang có mặt ở đó. “Ta vừa gặp con bé ấy, nó bằng lòng rồi – ta thề là trong lúc đó ta cứ tưởng anh đã ếm bùa con bé chứ!” Hắn cười ha hả. “Đơn giản quá hả? Nhưng điều hay nhất là nó không dám nói ra. Nó nói thẳng với ta là nó sẽ không bao giờ nói đến chuyện ấy! Anh chắc hẳn là có cách gì đặc biệt lắm – nào, nói cho ta nghe chuyện đó ra sao.”

“Senor.” Tristán liếc về phía Bartolomé như ngầm nhắc nhở.

De Castaneda liếc qua vai nhìn đứa cháu rồi hít hít mũi khinh thường. “Ồ, cái đó hả - không thành vấn đề.” Hắn lại hân hoan bắt tay chàng bằng cả hai tay. “Lát nữa đến chỗ của ta và kể hết cho ta nghe, nếu anh nghĩ nó sẽ phản đối. Ta sẽ trả công xứng đáng cho anh, đừng lo.”

Tristán đứng yên, tia mắt chàng dừng lại trên đỉnh đầu của de Castaneda với sự kiên nhẫn thoáng chút khinh thị. Chàng điềm tĩnh trả lời. “Sự việc cũng đơn giản khi điều ấy đã góp phần củng cố ý đồ của cô ta, senor. Cô ta lâm vào tình cảnh hoang mang hỗn độn vì tình yêu đã mất, nhưng cô ta sẽ không đến đây nếu không quyết tâm chịu đựng bất cứ thứ nhơ bẩn nào mà không có lợi cho cô ta đâu.”

Nói đến đây, hai cặp mắt nhanh chóng quan sát bóng dáng đang nóng nảy cựa quậy không ngừng của công tước.

De Castaneda khẽ càu nhàu ghê tởm, đoạn lắc đầu. “Chuyện đó thì anh lầm rồi, ta chưa nói với anh à? Con bé đó ảo tưởng mình yêu đương với con trai của người láng giềng ở Navarre – rồi còn bày mưu cho hắn bỏ nhà đi với nó nữa trước lúc ta mang được nó về đây, nhưng có người đã phát hiện ra âm mưu và tố giác với ba nó. Ông ta không làm gì cả, chỉ chặn lại lá thư nhắn với người tình của nó gặp nhau ở chỗ hẹn. Và bây giờ thì nó tin là tình lang của nó – ” hắn tỏ ra nhạo báng khi nói đến chữ ấy – “là bất trung, và không còn hy vọng gì ở tên đó nữa. Dễ quá phải không? Ngày kế đó thì ta đem nó về đây.”

Gò má trũng sâu của Tristán khẽ máy động, nhưng de Castaneda không thấy. Tristán cất tiếng nói, dường như đang lựa lời vô cùng thận trọng, “tôi từng nghĩ cô ta bị chinh phục vì hy vọng có được danh tước.”

“Một kẻ gây bạo động như con bé đó hả? Không, không, không đâu! Ta chắc chắn nếu người đó không phải là người trong mộng của nó, nó sẽ không ưng thuận đâu cho dù anh ta có là Đức Vua đi chăng nữa. Nếu không bị ép buộc đời nào nó chịu chứ. Anh hành động giỏi hơn là suy nghĩ đấy, Felipe?”

Hắn gõ gõ vào ngực Tristán như vỗ về một con ngựa giống rồi chép môi hối hả bỏ đi. Tristán nhìn hắn đi nét mặt không hề thay đổi, nhưng khi cửa đóng sập lại chàng nóng nẩy giật mạnh tay áo làm cho phẳng phiu lại.

-o0o-

Juana ở rất lâu trong nhà nguyện lớn mong tìm đôi chút tĩnh mịch cách biệt với thế giới bên ngoài. Vị condesa kiêu kỳ, người thị nữ nàng buộc phải chấp nhận, cứng rắn cho rằng lòng mộ đạo của nàng đã quá dư thừa thậm chí so với khuôn khổ cứng nhắc trong lâu đài, nhưng Juana vẫn cương quyết làm theo ý mình. Dona Luisa đề nghị rằng nàng nên dùng nhà nguyện riêng nhỏ xíu ngay bên ngoài phòng ngủ của nàng nhưng nàng cứ lơ đi. Không hiểu sao có điều gì đấy trong căn phòng nhỏ đó làm nàng cảm thấy khó chịu, và nàng cảm thấy lòng thanh thản hơn khi viếng tòa nguyện lớn cho dù nơi này đông người hơn. Nàng cầu nguyện không phải vì niềm tin, như vị giáo sỹ giải tội khuyến khích, nhưng vì muốn tìm giải thoát. Muốn tìm phương cách nào đấy tránh được sự xâm phạm lần thứ hai cho đến lúc này vẫn chưa xảy ra.

Vẻ lạnh nhạt của nàng giờ đây như lớp vỏ giòn tan đang có nguy cơ nứt ra bất cứ lúc nào Felipe Tristán đến gần. Nàng có thể chịu đựng tiếp kiến công tước hàng ngày không hề nao núng, nhưng mỗi khi người tùy tùng xuất hiện thâm tâm nàng nhận thức được nỗi lo sợ thật sự. Vì lý do nào nàng cũng không muốn nghĩ tới, chàng dường như đang tìm tiếp cận nàng vào ban ngày, dù chàng để nàng yên một mình khi đêm đến. Vào những dịp như thế nàng thấy miệng lưỡi sắc bén của mình đã biến đi đâu mất, và nàng thường khiển trách nhằm xua đuổi Tristán bằng cách công khai sỉ nhục chàng, điều mà nàng không dám làm với các tên côn đồ hay sát nhân, chỉ vì nàng sợ.

Giờ đây nàng đi nhanh vào một nhà nguyện bên hông giáo đường và quỳ xuống, ngón tay nàng lần dọc theo chuỗi tràng hạt trong lúc mắt nhìn chăm chú vào ánh nến tỏa sáng trước thánh tượng bằng đá, gương mặt thanh tú trở nên trầm tĩnh hơn khi nàng chú tâm vào nghi thức quen thuộc. Ánh nến lung linh soi rọi một dáng dấp vững chãi phản chiếu trong giếng mắt lớn sẫm màu.

Tiếng ai đó đang di chuyển khiến nàng chú ý, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu khi giây phút cầu nguyện của mình bị gián đoạn. Rồi nàng nín thở, có tiếng nói nào đó vang lên trong tâm trí nàng, anh ta nói anh không từng đi nhà thờ, trong khoảnh khắc đó nàng nhận ra mình đang tìm kiếm sự ẩn tránh sự hiện diện của chàng bằng cách thường tới lui nhà nguyện này.

Felipe Tristán quỳ bên cạnh nàng, gần đến độ chỉ cần đưa tay ra là chạm vào nàng. Ánh nến lung linh bên trên soi trên những gò xương và trũng sâu kỳ lạ trên mặt chàng tạo cho chàng nét mặt như Mephistolean (một trong 7 hoàng tử của hỏa ngục) và ánh mắt màu lục sáng rực như vay mượn từ mắt mèo. Tay Juana nghiến chặt lấy tràng hạt như thể vòng chuỗi ấy sẽ che chắn cho nàng, rồi cố gắng hết sức mình nàng cúi đầu tiếp tục cầu nguyện.

Ngay cả lúc mắt nàng đang rủ xuống, nàng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của bản thân chàng, sự nhận thức thầm kín trong thâm tâm quấy nhiễu nàng một cách trầm trọng, ngược lại với ý chí của mình nàng lại bắt đầu hối hả, thì thầm cầu nguyện nhanh không thể tưởng để mau đứng lên bỏ lại chàng lại đấy. Nhưng khi nàng trỗi dậy chàng cũng làm theo và đi cùng với nàng ra khỏi nhà nguyện, xuôi xuống lối đi chính giữa hai hàng ghế và dọc theo hành lang. Chàng thu ngắn sải chân dài cho hợp với bước đi của nàng, thái độ ra điều nhã nhặn không một chút lỗi lầm, không hề có cảm xúc mà nàng rất ghét. Ánh nắng và bóng râm ngăn hành lang dài thành từng ô vuông, từ trên cao làn gió nhẹ ấm áp đáp xuống mơn man.

“Lòng ngoan đạo của nữ công tước thật xứng đáng với ngài,” chàng lên tiếng, giọng điềm tĩnh mỉa mai khiến nàng suýt vấp ngã.

Lời chế giễu ấy đã trở nên quen thuộc, nhưng vẫn làm cho nàng ngước lên nhìn chàng giận dữ. Khuôn mặt châm biếm của chàng lặng lẽ, không một biểu hiện nào xuất hiện trên ấy ngoại trừ một tia sáng nhỏ ánh lên trong đôi mắt xếch cho thấy chàng đang chế nhạo nàng.

Thâm tâm nàng đột nhiên dấy lên nỗi tuyệt vọng liều lĩnh, nàng bực bội quát lên, “tại sao anh đi theo tôi?” Chàng chìa ra một gói nhỏ được phong kín đưa cho nàng.

“Tối qua tôi đã trải qua một đêm mất ngủ nghĩ tới cô, tôi có vài món quà lưu niệm này để chào đón cô khi cô thức giấc.”

Quanh miệng chàng hiện lên những đường ranh mãnh nàng không tài nào hiểu được. “Tôi phải tốn chút công sức đi tìm cô – cô thức dậy còn trước cả các người hầu của mình.”

“Anh nên nói là người hầu của công tước mới đúng. Tôi không có ai khác ngoài Michaela.”

“Cô không tử tế chút nào, vì kính mến cô nên tôi tự coi mình là người hầu của cô, madam.” Chàng vẽ vời một kiểu chào cầu kỳ như bất kỳ quan viên nào, đường nét trên mặt chàng đượm vẻ châm biếm khi thấy gò má nàng đỏ bừng, khi nàng định quay đi chàng đưa tay cản lại.

“Cô quên quà của cô rồi.”

“Một cái nữa sao?”

Nàng cố tạo cho giọng mình mang âm điệu khinh miệt, ngơ đi sự đe dọa trong lời nói đơn điệu kia, và tránh bàn tay chàng bằng cử động nhanh như cắt. Đoạn nàng vội vã rời khỏi chàng, mỗi lúc một nhanh hơn, băng ngang qua những những lằn nắng và những bóng râm trên đất hướng về nơi an toàn của castillo và của mọi người ở đấy.

Tristán lên ngang hàng với nàng chỉ bằng bốn bước chân, chàng đưa cánh tay dài ra ngáng đường nàng lúc chàng dựa bả vai rộng vào cột đá hoa cương và đứng đấy chặn không cho nàng đi tiếp. “Cầm lấy cái này đi.” Chàng chỉ nói bấy nhiêu.

Có điều gì đấy mạnh hơn ý chí của nàng bắt nàng phải tuân lời. Tay nàng tự động nhận lấy cái gói và bẻ dấu niêm trước khi nàng nhận ra mình đang làm gì, rồi nàng nhìn xuống vật đựng trong đấy: một tờ giấy, được viết tỉ mỉ bằng kiểu chữ như chữ của người có học, bao chung quanh một vật mềm lấp lánh.

“Chủ của anh đã thuê được một người thảo văn thư thật tài hoa.” Nàng thì thầm một cách khinh thị, và lòng bỗng nhói lên cảm giác phiền toái khi mái đầu đỏ điềm đạm cúi xuống đón nhận lời khen. Nàng bật lên tiếng kêu nhỏ khi thấy món đồ gói trong giấy. “Anh – ”

“Cái đó để cô mang trong ngày cưới.” Giọng Tristán không gợn chút âm điệu nào. “Tôi chỉ có thể cho người ta biết kích thước bàn tay của cô thôi.”

Môi nàng mím lại, vừa giận dữ vừa cảm thấy bất lực. Đôi găng tay tuyệt đẹp, giống như mọi món quà công tước gửi cho nàng - bằng da mềm màu ngọc trai thật nhạt, đầu các ngón nhọn và gắn tua bằng sợi bạc, găng tay được thiết kế cầu kỳ với hai màu san hô và bạc đính những hạt trai nhỏ li ti. Nhưng nàng chợt nhận ra cái ý tứ chế giễu ẩn đằng sau món quà, ý kiến này không thể nào xuất phát từ bộ óc chậm lụt của Bartolomé được.

“Nó không hợp với bộ y phục tôi định mặc,” nàng bướng bỉnh từ chối. “Cứ nhắn với công tước như vậy rồi đem món quà này về đi.”

“Không đâu, tôi có nghe ngài ấy sẽ tặng luôn bộ áo cho hợp màu, đẹp hơn cái áo vải nâu lần trước. Hãy đợi đi – ” âm điệu chàng nói hằn vẻ thúc ép dù chàng không cao giọng. “Cô sẽ thấy rằng mọi điều sẽ y như cô mong muốn trong ngày cưới của cô.”

“Vậy giờ anh đi được chưa?”

Hàng mày cong khẽ giương lên, và đôi mắt màu lục lấp lánh trước khi chàng trả lời êm ái, vờ như hiểu lầm lời nàng nói. “Chưa, cho đến khi cô đọc lá thư trong tay cô. Tôi nghe rằng cô chưa đọc đã vứt bỏ mấy lá thư trước, còn tôi rất ghét người ta phí phạm công sức của người khác. Vì trách nhiệm tôi phải ở lại bên cô cho đến khi cô chịu đọc.”

Trong một thoáng nàng chăm chăm nhìn chàng bằng sự ghét bỏ không giấu giếm, rồi giận dữ giũ mạnh tờ giấy. Nàng không còn cách nào khác là phải nhận quà của công tước - những tặng vật được chọn rất khéo léo và chăm chút nhằm bày tỏ danh tánh của người tặng - một kiểu phô trương của cải thái quá khiến nàng kinh ngạc, như Tristán đã ngụ ý rất rõ ràng, như một cách chi trả đầy mỉa mai cho việc sử dụng nàng nàng nhờ vào tay Tristán, và cũng như là biểu hiện nói lên sự chấp nhận của nàng.

Quà là một chiếc khăn choàng vai bằng ren mỏng manh như tơ, chiếc quạt cầm tay được vẽ rất tinh xảo, quyển kinh thánh - rồi trong một lần là chú chó con nhút nhát đeo vòng cổ vàng, loại chó dùng để săn hưu nai đã khiến nàng quá đỗi vui mừng. Nhưng nàng bướng bỉnh lơ đi hết những lá thư kèm theo vật tặng, và giờ đây nàng nhận ra rằng Tristán sẽ cố tình đọc lớn lên nếu nàng vẫn không chịu xem. Rồi giả vờ lạnh nhạt nàng cầm thư lên đọc lướt qua nhưng một lát sau nàng ngước lên nét mặt đầy hoài nghi.

“Ai đã viết thư này?”

“Là tôi, madam.”

“Ý tôi là, ai đã sáng tác? Ai chọn những từ ngữ đó?”

“Một tên ngốc nhiệt huyết nhiều hơn trí tuệ.” Gương mặt chàng không tỏ lộ điều gì khi nhìn xuống nàng. “Dường như khuôn mặt đàn bà vẫn có thể biến đàn ông thành những tên khờ khạo.”

Juana nhìn xuống tờ giấy lần nữa và cảm thấy rung động đến tận tâm can. Đây không chỉ đơn thuần là bản liệt kê những lời lẽ tán dương tao nhã nhưng là nỗi khát khao, thăng hoa những ý thơ miêu tả nhan sắc nàng lên đến tuyệt đỉnh, khiến gò má nàng nóng bừng. Không có đường nét nào của nàng mà ngòi bút của thi sỹ chưa chạm đến, và bài thơ làm nàng bối rối vì quá rung động vì chỉ bằng vào trí tưởng tượng mà người ấy có thể viết về nàng như thế.

Angels may love for virtue’s sake, but man

Seeing an earthly treasure, must possess;

Yield to love’s rites with woman’s gentleness

And do not chide if famine makes him bold:

Only a miser makes no use of gold

Em yêu hỡi,

Thiên thần yêu bằng tình yêu thánh thiện,

Nhưng kẻ phàm phu lại mê đắm bóng hồng trần.

Báu vật nào chẳng đáng được khát khao,

Nên anh quyết đoạt lấy em, dành làm gia bảo.

Tự ngàn xưa, anh hùng lụy mỹ sắc,

Lệ sầu thương, giai nhân làm nghiêng ngã thành trì.

Bởi anh cũng là một gã nam nhi,

Sao thoát khỏi nhượng lòng trước tình em dịu ngọt.

Đừng xa lánh hay hững hờ khiển trách,

Chỉ bởi khát khao, khiến anh táo bạo khôn lường.

Anh sẽ là kẻ khờ của trần gian,

Nếu anh để vụt khỏi tầm tay kho vàng ngọc

(nishan chuyển dịch, sen đặt lời)

Toàn bộ bài thơ gợi lên những niềm vui yêu thương với chân tình rực rỡ sáng chói, so với những vần thơ này những bài thơ Jaime gửi cho nàng vụng về, tẻ nhạt làm sao. Chỉ vừa cách đây ba ngày, nàng cay đắng nhận ra, nàng còn chưa hiểu được đến nửa ý nghĩa của bài thơ ấy.

Nàng khàn giọng hỏi, “Còn những bài khác thì sao? Có phải cùng một thi sỹ viết các bài ấy không?”

Tristán vẫn đang chắn lối đi của nàng. Chàng thản nhiên nói. “Anh ta chỉ là một đứa con trai ngớ ngẩn thôi, không có tài ăn nói nhưng có chút tài viết lách. Điều đó và một khuôn mặt nguyên vẹn sẽ làm vui lòng sở thích nhất thời của một số phụ nữ.”

Những chữ cuối cùng của chàng đượm vẻ chua chát.

Trong giây lát Juana mở to mắt nhìn chàng, rồi bước vội tới trước như muốn vượt lên trước, nhưng chàng hạ tay xuống nhanh như cắt chắn ngang ngực nàng. Juana quắc mắt nhìn thẳng vào mắt chàng phản đối sự xúc phạm, mắt xoe tròn đăm đăm nhìn vào tia mắt khắc nghiệt như mắt rắn, rồi mi mắt nàng mấp máy và rủ xuống như chống đỡ ánh mắt kia. Khoảng không gian giữa hai người chìm xuống yên lặng trong thoáng giây, và bất chợt có tiếng bước chân lộp cộp vang lại từ xa xa khiến Tristán buông tay xuống.

“Senorita!”

Pedrino, chú lùn của Dona Luisa, đang hối hả tiến về hướng họ bằng những bước chân ngắn ngủn, khuôn mặt với chiếc mũi hếch mướt mồ hôi vì lo lắng. Juana lơ đãng nhận ra chú phải cúi đầu xuống để lau mặt vì cánh tay của chú ta chỉ vừa đủ dài để chạm đến lông mày.

“Họ đang tìm cô – cô phải đến Gallery of the Penitents ngay.” Chú ngưng nói, thở hổn hển. “Senor Eugenio bảo rằng lễ đính hôn của cô với công tước phải được cử hành ngay, ngay sau khi cô đến đó.”

Hơi thở của Juana như bị rút sạch trước lời nói như sét đánh. Trong một lúc trí óc nàng như ngưng hoạt động, nàng không thể nào thu thập được người tí hon đó đã nói những gì. Lời nói đó không có nghĩa lý gì cả. Nàng chỉ nhận thức nỗi những vật nhỏ bé, vô nghĩa, giống như tia nhìn thương hại trong mắt của Pedrino khi chú ấy ngước lên nhìn nàng, gò má sẹo của Tristán giật mạnh, và cảm giác nặng nề hoang mang sợ hãi đang dồn dập trong tim nàng.

“Tôi cứ nghĩ là lễ đính hôn sẽ được miễn đi vì thời gian quá gấp. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? Tôi không nghĩ là...”

Lời nàng tắt lịm và nàng chợt rùng mình, cảm thấy lạnh như đang bị cảm. Trên đầu nàng Tristán cọc cằn thốt ra câu hỏi nào đó mà nàng không nghe được, và chú lùn quay đầu sang hướng chàng.

“Ngay lúc nửa đêm, Eugenio giống như người bị ma ám hay sao ấy.” Pedrino cáu kỉnh. “Có một cỗ xe từ Madrid tới – ông bác quý hóa đang lo lắng hết sức, hình như ông ấy đâu có muốn bất cứ chuyến viếng thăm nào từ chỗ đó (Madrid) tới dù chỉ là một lần.”

“Người đó là ai?” Mắt Tristán lạnh lẽo ra chiều suy tính, y như hai viên ngọc lục bảo trên gương mặt nghiêm trang. “Anh có nghe Eugenio gọi ông ta là gì không?”

Chú lùn cau mặt, “Ngài công tước. Căn cứ vào dáng dấp của ông ấy thì như vị quan lại nào đó từ chỗ Nhà Vua tới – ông ấy bước đi như thể sợ mỗi bước đi đều có mùi hôi thối, ông ấy đeo huân chương Hiệp Sỹ.”

Tristán ngưng lại, nét mặt nhuốm vẻ thắc mắc, nhói lên như bị kim châm, rồi chàng nhìn xuống Juana và nói bằng giọng lạ lùng, cộc lốc, “Chuyện này thật vô phương cứu chữa, cô phải đi thôi. Có trì hoãn đi chăng nữa cũng không tránh khỏi Eugenio đâu.”

Cơn giận bừng lên ngút ngàn thay chỗ cho ánh mắt kinh hoàng khi nàng ngước lên nhìn chàng, mắt nàng rực lên căm ghét như trước đó. “Sách lược của anh đã đến hồi khai hoa kết quả rồi, senor. Tôi mong anh được tưởng thưởng hậu hĩnh với công sức đổ ra để dẫn đến kết cuộc này, vì anh đừng hòng mong ngóng sau này tôi sẽ chi trả bất cứ thứ gì cho anh. Tôi hứa chắc với anh như thế, tôi nhất định không buông cái gia tài này ra đâu.”

Nàng thấy đôi môi sẹo mím lại một cách khó hiểu trước khi nàng quay qua chú lùn.

“Ông bạn Pedrino, chú phải dẫn đường cho tôi tới Gallery of the Penitents, tôi không biết chỗ đó.”

Chú lùn liếc hết người này sang người kia, rồi khoát tay chào một kiểu hoa mỹ khiến quan viên triều đình cũng phải ganh tị. “Cho tôi xin lỗi, senorita, vừa đi xa như thế tôi thật đã hết hơi rồi.” Khuôn mặt lạ lùng với hàm râu mép sáng lên ranh mãnh. “Nếu cô muốn một người hộ tống nhanh nhẹn, anh bạn tóc đỏ của tôi sẽ đáp ứng thích hợp hơn – chân anh ta dài hơn chân tôi.” Chú chỉ đỉnh đầu của mình chỉ áng chừng đến thắt lưng của Tristán, rồi cười khúc khích.

“Cả hai chúng tôi sẽ đưa cô đi,” Tristán xen vào khi thấy hai cánh môi Juana hé ra toan khước từ. “Pedrino nên được ghi công vì tìm được cô.”

Chú lùn khịt mũi. “Nói hay lắm! Tôi làm sao bắt kịp anh đây, núi Thái Sơn? Nãy giờ tôi đã vội vã lắm rồi.”

“Thì như thế này.”

Người tùy tùng cúi xuống và nhấc bổng người đàn ông tí hon, đặt lên vai chàng dễ dàng chắc chắn như người ta nâng một đứa bé lên cao qua khỏi đầu người khác trong đám đông để xem cảnh. Khi anh vươn người đứng dậy nụ cười ngắn ngủi đã tắt ngấm và gương mặt khắc nghiệt đanh lại khi chàng nói thêm. “Giờ thì đến chỗ đính hôn của cô, madam.”

-o0o-

Trong trí tưởng tượng của nàng, Juana thầm nghĩ sau đó, từ thuở thơ ấu mộng mơ cho đến những cơn ác mộng vừa mới chớm, nàng chưa bao giờ nghĩ đến ngày mình phải trải qua lễ đính hôn gấp rút đến độ hoang đường, điên cuồng như vậy. Vị giáo sỹ dường như đang lo lắng điều gì, nói như lẩm bẩm trong miệng và chưa hề ngước mắt lên khỏi quyển sách của ngài, và những gương mặt vây quanh nàng toàn là những kẻ xa lạ, trông méo mó, chế giễu làm sao. Bất cứ sự phản kháng nào nàng toan tính cũng sẽ bị thái độ khẩn thiết của de Castaneda cuốn trôi đi mất, hắn hối hả giục giã, không ngừng liếc qua vai như thể đang lo sợ bị phát hiện. Juana tuyệt vọng cho rằng toàn bộ cái nghi lễ này chỉ là một màn trình diễn cho vị khách đến từ Madrid. Nàng và Bartolomé, Juana thầm nghĩ, đang bị trưng ra như những con búp bê chờ đợi sự chấp thuận của kẻ lạ mặt cao quý nào đó. Nàng vừa nhận ra được sự hiện diện công tước, anh ta cũng chỉ là một bóng dáng như những bóng dáng khác trong quang cảnh phô trương hào nhoáng mà nàng đang bị vướng vào.

Thái độ khẩn thiết của de Castaneda lan truyền mạnh mẽ đến độ nàng thấy mình thốt lên câu trả lời mà nàng từng thề sẽ chối bỏ, tự động đồng ý như một cái máy ngay trong lúc nàng ngạc nhiên với chính sự ưng thuận của mình. Mọi việc diễn ra như thể nàng đang theo dõi chính bản thân mình, ý chí của nàng chết lịm trong cơn tê liệt khủng khϊếp và không cách nào trợ giúp nàng Juana kia, người đã nói “thưa vâng” trong khi tâm trí của nàng gào thét lên là “không muốn”. Chính trọng lượng của chiếc nhẫn đính hôn trên tay cuối cùng đã thức tỉnh nàng sau cơn bàng hoàng, và nàng nhận ra mình đang nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang cười nhăn nhở của Bartolomé qua đôi tay đang xiết chặt của họ.

“Giờ cô là của tôi.” Anh ta đang cười khúc khích, những ngón tay xương xẩu kia nắm chặt lấy tay nàng, đau nhói.

De Castaneda hối hả tiến lên phía trước, xua vị tu sỹ sang chỗ khác y như hắn ta đuổi gà, khuôn mặt nung núc hiện lên nụ cười thỏa mãn độc ác.

“Thôi, công việc thế là xong!” Hắn cười tươi với cả hai người họ, và nàng mơ hồ thấy được mặt hắn mướt mồ hôi, như thể hắn đã cố gắng phi thường hoàn thành một việc nào đó. “Và bây giờ - bây giờ thì các cháu có thể tiếp kiến vị khách vừa tới, ngài công tước de Madina de las Torres. Từ Madrid ngài đã nôn nóng đến đây để ngăn cản đám cưới của các cháu, nhưng ta e là ngài đã đến quá trễ, phải không? Ngăn cản hôn nhân khi hai người đã hứa hôn với nhau là chống kháng lại giáo hội.”

Chỉ có áp lực tàn nhẫn của những ngón tay mạnh mẽ kia đã cứu Juana thoát khỏi cơn choáng váng đang phủ chụp lấy nàng. Và khi nàng mở mắt ra lần nữa nàng thấy Felipe Tristán đang đứng trong vị trí của Bartolomé, chàng cầm chặt tay nàng như đe dọa sẽ nghiến nát nó ra. Chàng khao khát thấy nàng đau đớn khổ sở đây mà, nàng thầm nghĩ, lòng cảm thấy chán nản ghê tởm. Nàng phong kín mình, quan sát mọi thay đổi trong thâm tâm như một thực thể hoàn toàn tách biệt, đo lường nỗi đau của mình bằng đôi mắt lạnh lùng thản nhiên. Chính lòng quyết tâm lừa dối chàng đã tránh cho nàng khỏi phải rơi những giọt nước mắt nhục nhã, chính lòng quyết tâm này đã khiến nàng ngẩng đầu kiêu hãnh.

Nàng có thể được cứu khỏi tình cảnh này, nàng thầm nghĩ khi tiến lên phía trước, một bên tay là Tristán, bên kia là công tước. Nhân vật xa lạ từ Madrid không hiểu vì lý do gì sẽ có thể cứu nàng thoát khỏi hôn nhân này, là nguyên nhân nào không quan trọng, miễn là ông ấy quyết tâm. Nhưng bây giờ cơ hội ấy đã mất. Sự ràng buộc hứa hôn cũng mạnh mẽ như ràng buộc hôn nhân, và nàng đã bị gắn liền vĩnh viễn, bởi luật đời cũng như luật đạo, với Bartolomé de Benaventes y Rioja.