Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 24

Anh ta và La Chiêu nhìn nhau, La Chiêu suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Triệu: "Cậu cứ gọi đến điện thoại bàn nhà Lâm Lạc, hỏi xem Lâm Lạc có ở nhà không? Nếu ở nhà, tôi sẽ qua xem."

Tiểu Triệu nhanh chóng gọi điện thoại đến nhà Lâm Lạc, vì tối nay ba của Lâm Giảo muốn đến đưa một ít thứ đến, mẹ Lâm Lạc không ra ngoài, ở nhà chuẩn bị rượu và thức ăn, chuẩn bị làm một số món ngon vào buổi tối, để anh em nhà họ Lâm cùng uống một chút.

Tiểu Triệu đặt điện thoại xuống, dưới ánh mắt hỏi han của La Chiêu, lắc đầu nói: "Lâm Lạc không có ở nhà, cô bé đi trung tâm máy tính mua máy tính với bạn cùng lớp,, đoán chừng giữa trưa cũng không quay về. Nếu không chờ đến trưa tôi lại gọi điện tới?"

La Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, quả quyết nói: “Không cần, Tiểu Triệu cậu đi cùng tôi một chuyến, vừa khéo tôi cũng muốn mua máy tính cho nhà mình, chúng ta cùng đi xem. Biết đâu có thể gặp họ."



Trung tâm máy tính nằm trong một tòa nhà trên phố Tam Hảo, tòa nhà có tổng cộng 8 tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều gian hàng kinh doanh các loại phần cứng máy tính và văn phòng phẩm. Lúc La Chiêu và Tiểu Triệu đến nơi, vừa qua 9 giờ, trong trung tâm máy tính đã có rất nhiều người.

Kể từ khi hệ điều hành Windows xuất hiện hai năm trước, máy tính ngày càng trở nên phổ biến, hầu như trên mỗi con phố đều có quán net, rất được giới trẻ yêu thích. Lúc này, giá máy tính đối với người bình thường có thu nhập mỗi tháng chưa đến 1.000 tệ thì vẫn tương đối đắt, hơn nữa phí internet rất đắt, người mua cũng không nhiều.

Nhưng lúc nào cũng không thiếu người giàu, hơn nữa lúc này còn chưa tồn tại mua bán online, cho nên trung tâm máy tính làm ăn rất tốt, nhiều quầy hàng đều có người vây quanh.

La Chiêu và Tiểu Triệu đều cao hơn một mét tám, lợi dụng lợi thế về chiều cao, hai người tách nhau ra tìm người.

La Chiêu đi đến tầng ba, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, chiếc áo thun thể thao màu xám xanh mà cậu thiếu niên đó đang mặc hoàn toàn giống với chiếc áo mà anh ấy mua cho Hồ Dương.

Lúc này, cậu bé đó đang nhón chân, chen chúc với một vài người, ngẩng cổ nhìn về phía trước. Trước mặt cậu ta có vẻ như có một người đang mày mò máy tính.

Cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, vài người chen chúc lại với nhau. Anh ấy còn nghe thấy giọng nói của Hồ Dương: "Cậu học được cái này từ khi nào vậy? Cái ảnh hỏng này mà cậu cũng sửa được rõ nét thế, quá trâu bò."

Vài người khác cũng đang đứng xem, có người phụ họa lời của Hồ Dương, cũng có người nói: "Nhà tôi có một bức ảnh gia đình, bị nước làm nhòe đến mức không nhìn rõ mặt. Giá như tôi có kỹ thuật này, tôi sẽ phục hồi nó. Tuyệt vời, thật sự tuyệt vời."

Hồ Dương nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, nhìn ngón tay cô gõ mấy phím trên bàn phím mà cậu ta hoàn toàn không hiểu, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình.