Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 2: 2

Bây giờ thành phố vẫn tĩnh lặng, nhưng chỉ vài giờ nữa thôi tin tức Emma tự sát sẽ truyền khắp cả nước. Người chứng kiến và báo án như cô có lẽ sẽ không thể được yên bình một phút nào. Có lẽ cô nên rời khỏi đây một thời gian.

Không, không thể đi được, cảnh sát sẽ tìm cô.

Chết tiệt.

Cô cắn môi, phân vân.

Nói đi nói lại thì cô là bà chủ cơ mà, không ai quy định cô nhất định phải đi làm. Tuy rằng không thể đi nơi khác, nhưng nghỉ phép ở nhà cũng không tệ.

Quyết định xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô vươn vai, hắt xì một cái, xoay người về phòng chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đúng lúc này, cô lại nghe thấy tiếng động ầm ỹ từ dưới tầng truyền đến.

Cô tò mò đến bên cửa sổ nhìn thử, không nhìn thì thôi, vừa thấy liền hoảng sợ.

Anh chàng họ Tăng vừa rời khỏi nhà cô đang bị mấy tên vạm vỡ bao vây. Khi cô ló đầu ra, đã thấy có hai tên ngã xuống bên đường, trong đó có một gã bị đạp văng ra. Anh thụi khuỷu tay ra sau, đánh trúng tên phía sau định đánh lén anh. Sau đó anh lại túm lấy cổ tay của tên đang xông lên, vặn tay hắn ra sau lưng, giữ tay tên kia đè hắn quỳ xuống đất.

Thân thủ của anh ta tốt đến mức làm cho cô há hốc mồm. Nhưng còn một tên cuối cùng dáng vẻ không cao to, nhìn không giống bọn côn đồ lại không xông lên cùng đồng bọn ra tay mà rút súng ra, nhắm vào anh hô.

“Không được nhúc nhích.”

Anh dừng nắm đấm giữa không trung, tay còn lại vẫn đang vặn tay tên vạm vỡ kia.

“Giơ tay lên!”

Anh nhìn tên cầm súng, cân nhắc một lát sau đó buông tay ra, giơ hai tay lên.

Đám to con bị anh đánh lúc nãy lồm cồm bò dậy.

Anh vốn chiếm thượng phong giờ lại biến thành bao cát bị đánh, những tên đàn ông kia không ngừng đấm đá anh.

Cô không nên xen vào việc của người khác, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi cô thật sự không thể nghĩ được nhiều, chỉ có thể chụp lấy khẩu súng trong ngăn kéo, chạy xuống.

Lúc cô lao ra khỏi nhà trọ, anh đã bị đánh đến mức mặt bê bết máu, đang bị kéo về phía chiếc ô tô đỗ ở bên đường.

Nhìn người đàn ông bị đánh thảm thương, bị hai tên to con kéo đi, trong lòng cô hoảng hốt.

Ôi trời, đừng nói anh ta chết rồi nhé?

“Dừng tay!” Cô nắm khẩu súng phòng thân trong tay, nhắm vào tên cầm súng kia, hô: “Buông anh ta ra!”

Người đàn ông kia rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Điềm Điềm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng vẫn lạnh lùng uy hϊếp: “Cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, mấy người tốt nhất hãy nhanh chóng rời đi!”

Gã đàn ông thấp bé kia nhìn cô, cười lạnh một tiếng.

Đúng lúc ấy, cô mới bắt đầu cảm thấy mình đang làm một chuyện thật ngu ngốc.

Giây tiếp theo, sau ót cô đau nhói, trước mắt tối đen, tất cả ý thức biến mất trong nháy mắt, chìm vào bóng tối.

***

Nóng quá.

Xa xa, tiếng hát của Barbra Streisand vang lên đứt quãng.

Trong bóng tối, hơi nóng bốc lên, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, bất giác cau mày, không muốn mở mắt. Nhưng bên eolại truyền đến cảm giác đau đớn.

Cô muốn đưa tay đẩy ra, nhưng không biết vì sao mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Bóng đè sao?

Cô thở dài, không muốn giãy nữa. Bình thường cảm giác nửa tỉnh mà chưa tỉnh hẳn này đều là do quá mệt mỏi. Cô bình tĩnh lại, định ngủ tiếp nhưng đau đớn bên eocũng không buông tha cô.

Đột nhiên, hơi đau lại biến thành đau nhói.

Cô lập tức tỉnh táo lại.

Lúc mới mở mắt ra, cô vẫn chưa nhận thức rõ tình huống. Một giây sau cô mới bắt đầu hoảng hốt, bởi vì tình trạng không thể nhúc nhích kia không phải do bóng đè. Cô mở mắt, lại không nhìn thấy gì cả, tay cô bị trói ra sau lưng, có cái gì đó bịt miệng cô, hơn nữa đầu cô còn đau như thể vừa bị xe lửa nghiến qua vậy.

Không chỉ vậy, cô còn phát hiện ra mình bị nhốt trong một cái rương hẹp. Khiến cô hoảng sợ là trước người cô còn có một người nữa, một người đàn ông. Hơi thở của anh ta phả lên mặt cô, hơn nữa tay chân anh ta tự do, tay đang đặt trên eo cô, vừa rồi eo côđau đớn là do anh tavéo.

Cô căng thẳng, bắt đầu giãy giụa.

“Suỵt, đừng sợ, là tôi.”

Phát hiện cô tỉnh lại, người đàn ông kia mở miệng. Anh nói rất nhỏ, gần như là áp sát vào bên tai cô mà nói.

Cô cứng đờ, hai mắt trợn tròn, cho dù mắt đã thích ứng với bóng tối nhưng vẫn chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của anh trong bóng tối.

“Tăng Kiếm Nam, nhớ không?”

Cô ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại.

Cho nên, hóa ra anh ta còn chưachết? Nhưng vì sao anh ta không bị trói?

“Chúng ta bị bắt cóc, đang ở trong cốp xe.” Giống như đoán được nghi ngờ của cô, anh nhỏ giọng giải thích tình trạng hiện tại.

Trong cốp xe?

Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ kia, chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Xe vẫn đang chạy, cô có thể cảm nhận được độ rung của ô tô chạy trên đường.

“Xin lỗi vì đã véo cô, tôi không cởi dây trói cho cô vì sợ sau khi cô tỉnh lại sẽ sợ hãi, đánh động đến những kẻ đằng trước. Tôi đã cởi được băng dán trên người mình, bây giờ phải cởi băng dán trên cổ tay cô ra, cô có thể hứa với tôi sẽ tiếp tục giữ im lặng không?”

Cô gật đầu, lại đυ.ng vào mũi anh.

Anh kêu rên một tiếng.

Cô muốn xin lỗi, lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rất nhỏ.

“Không sao, không gian ở đây quá chật.” Anh vừa nói vừa cảnh cáo cô: “Trong tay tôi có một con dao nhỏ, cô đừng giãy giụa, tôi sợ cứa phải cô.”

Lúc này cô không gật đầu, chỉ tiếp tục bất động.

Cô cảm nhận được tay anh từ bên eocô luồnra sau thắt lưng, sờ soạng chỗ cánh tay bị trói. L*иg ngực của anh đè lên ngực cô, đùi cũng cọ vào cô, ngay cả khuôn mặt thô ráp cũng vậy.

Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của anh ta, cảm nhận được mồ hôi của anh ta, thậm chí ngay cả mạch đập trên cổ anh ta.

Bởi vì anh ta chỉ có thể đưa một tay ra sau lưng cô, cho nên quá trình cắtbăng dính cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp không ngừng đè ép ma sát, có vài lần cô cảm giác được môi anh lướt qua mặt mình, thậm chí mơn trớn bên tai cô.

Bọn họ giống như bánh bột mì bị nặn lại với nhau, toàn thân đều dính liền.

Tình trạng này thật khiến cho người ta xấu hổ.

Trong xe vừa nóng vừa ngột ngạt, tim của cô đập nhanh như gõ trống.

Cô không tự chủ được thở dốc, nhưng mỗi lần hít thở lại cảm giác được nhũ hoa của cô cọ lên l*иg ngực rắn chắc của anh ta. Cô không dám thở mạnh nhưng lại rất cần dưỡng khí. Ngay khi cô cảm thấy mình sắp xỉu, rốt cục anh ta cũng tháo được băng dính trên cổ tay cô.

Cảm giác được cổ tay buông lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cô rất muốn lập tức dứt hết đống băng dínhtrên người nhưng vẫn không quên con dao nhỏ trong tay anh ta vẫn còn gần đó.

Đợi cho đến khi anh ta thu con dao lại, cô mới bắt đầu cử động.

Nhưng quá trình dứt cái đống băng dính này lại vẫn khiến cho cô không thể không áp sát vào anh ta vặn vẹo. Dường như phải qua một đời, cô mới hoàn toàn tháo hết được đống băng dính trên cổ tay, lại nâng tay lột băng dính trên miệng.

Đúng lúc này xe lại xuống dốc, bắt đầu dốc về phía trước.

Cô bất đắc dĩ đè lên người anh ta. Trong lúc luống cuống Điềm Điềm định dùng tay chân để chống người, nhưng giây tiếp theo cô lại nhận ra rằng trong lúc hỗn loạn cô đã đè tay lên vật cứng giữa hai chân anh ta.

“Tôi xin lỗi……” Cô kích động.

Anh ta lại kêu rên một tiếng, cô đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, vội vàng rút tay về. Nhưng làm vậy lại khiến cô đè lên người anh ta. Nam tính nóng bỏng của anh ta kề sát với nơi mềm mại của cô. Cho dù cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhậnđược rõ ràng nhiệt độ và sự cứ rắn của anh ta. Cô xấu hổ đến mức ngay cả tai cũng nóng lên, trong lúc bối rối, cô muốn đưa tay lên đẩy anh ta ra, lại bị anh ta nắm lấy.

“Coi như tôi cầu xin cô, đừng giãy nữa.” Anh vừa buồn cười lại bất đắc dĩ khàn giọng cảnh cáo bên tai cô, “Cô không muốn tôi phát ra tiếng khiến mấy tên phía trước phát hiện ra chúng ta đã tỉnh chứ? Đây là phản ứng sinh lý bình thường, tôi sẽ không làm gì cô đâu, tôi cũng chưa thấp hèn đến vậy.”

Mặt cô đỏ bừng, hoàn toàn á khẩu không trả lời được.

Đúng lúc ấy đó, cái tên đầu heo lái xe phía trước lại đạp phanh.

Cả người cô đổ về phía trước, đùi trượt vào giữa hai chân anh, đập mạnh vào bộ phận quan trọng của anh ta.

Anh ta hít vào một hơi, toàn thân cứng đờ, cắn chặt răng.

Cô biết vậy là bởi vì môi cô đặt lên môi anh ta.

Ôi trời, cô chưa bao giờ xấu hổ đến vậy.

“Xin lỗi, anh ổnchứ?” Cô ngẩng đầu lên hỏi, khi mở miệng cánh môi lại cọ nhẹ vào mặt anh ta.

“Không ổn.” Anhtanói, giọng nói khàn khàn tựa như tiếng rít của rắn.