Cưới Trước Yêu Sau: Rước Được Chồng Giàu Sụ Nhờ Hôn Ước

Chương 16: Bánh hỷ mứt táo hạch đào (5)

Giang Uyển Nhu trả lời lại chỉ một nhãn dán dễ thương con chó hoảng sợ.

Lục Già Nam: 【Nghe nói cô dâu ăn bánh cưới sẽ trở nên tham ăn lại còn mặt dày.】

Giang Uyển Nhu nhận được một bức ảnh, trên bàn làm việc đặt lên hộp bánh đã được mở ra, mứt táo tàu trộn với quả hạch, cách màn hình có thể ngửi thấy được mùi thơm.

Lục Già Nam: 【Ăn thật rồi?】

Giang Uyển Nhu: 【Sợ em cho anh chết đói hả?】

Lục Già Nam: 【Có thể khiến tôi chết đói cũng là một loại kĩ năng.】

Giang Uyển Nhu: 【Em đã là vợ anh rồi, đừng nghĩ quỵt nợ.】

Quả nhiên, ngụ ý da mặt dày cũng phải nhận.

Lục Già Nam: 【Giấy kết hôn cũng đã nhận rồi, hỉ có thể để em ăn vạ rồi.】

Đèn vàng phía trước bắt đầu nhấp nháy, Lục Già Nam đặt điện thoại xuống, đèn xanh cái là chạy như bay, khoé miệng thậm chí cũng không tự nhận ra nổi lên một chút tươi cười.

….

Đuổi kịp trước lúc đến kì nghỉ 1-5, Giang Uyển Nhu hoàn thành xong tất cả thủ tục từ chức, chính thức kết thúc công việc gần bốn năm ở phòng R&D Thực phẩm của Azil, dự định trở về Hải Châu làm.

Ngay từ đầu, dựa theo ý của ông nội Lục Già Nam, tốt nhất trong kì nghỉ 1-5 có thể cho Lục Già Nam và Giang Uyển Nhu làm hôn lễ. Thông gia hai nhà bàn chuyện, phát hiện ra kì nghỉ ngày 1-5 đã sớm hết chỗ, nhà hàng Như Viên để tự mình đảm nhận tiệc cưới tiệc rượu toàn bộ đã được đặt đến cuối tháng 6. Tốt hơn vội vội vàng vàng, chẳng bằng bàn bạc kỹ hơn.

So với lúc đầu, tạm thời sắp xếp hôn lễ lùi lại một chút, ngược lại khiến Giang Uyển Nhu có cơ hội thở dốc một hơi.

Kết quả, ngày hôm nay trở về Hải Châu, người đến đón ở trạm tàu cao tốc lại chính là Lục Già Nam.

Giang Uyển Nhu vừa ngồi ổn thoả, vội gửi đi một tin nhắn: 【Cha mẹ không tới đón con?】

Cha trả lời lại ngay: 【Cha và mẹ con có việc bận, đã nhờ Già Nam đi đón con rồi đây. Vẫn chưa gặp à?】

Giang Uyển Nhu: 【Ngồi trên xe rồi ạ.】

Cha: 【Được.】

Giang Uyển Nhu: 【Tối về đưa cho con ít bánh gạo đen nha cha.】

Sau đó, cha không trả lời lại nữa.

Giang Uyển Nhu thở dài một hơi, tục ngữ nói không sai, thật sự con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, người bố cưng chiều nâng niu con gái trong quá khứ giờ lại offline.

Chẳng qua, chỉ cần có cơm ăn, chỗ nào cũng không vấn đề. Cô tiếp tục nắm lấy điện thoại, nằm trên ghế ngồi chất lượng cao nhàn nhã và vô tư.

Xe từ trong bãi đậu xe ở trạm dừng cao tốc ra ngoài, đi về hướng tây. Giang Uyển Nhu chán muốn chết thoáng nhìn ra xe cộ chạy như bay ở bên ngoài cửa sổ, bắt gặp bảng hiệu chỉ dẫn rời khỏi đường cao tốc về nhà mình.

Rõ ràng nên giảm tốc độ, Lục Già Nam lại không thay đổi, vẫn giữ nguyên tốc độ 120 km/h đi thẳng về phía trước.

“Quá đường rồi, anh quay lại đi.” Giang Uyển Nhu nhỏ tiếng nhắc nhở.

“Còn chưa đến nơi.”

“Không phải về nhà hả?”

“Là về nhà.”

“Nhưng mà đi quá rồi.”

“Về nhà của chúng ta.”

Đột ngột đứng dậy, bị dây an toàn xoay trở lại, toàn bộ cơ thể đều trở nên cứng nhắc. Cô cố hết sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, chỉ chút nữa làm bản thân nghẹt thở: “Anh nói trở về đâu?”

“Nhà của chúng ta.” Lục Già Nam quan sát đằng trước, nói lại một lần nữa.

“Nhà của chúng ta?” Giang Uyển Nhu máy móc lặp lại: “Chỗ nào?”

“Nói chính xác ra, là nhà tôi, sau này cũng là nhà của em.”

“Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

“Vì sao về nhà anh?”

“Không phải chúng ta đăng ký rồi à?”

“Phải.”

“Kia không được sao? Vợ chồng sống cùng nhau, không phải là sự việc hoàn toàn hợp lý à?”

“Đợi chút, anh để em phản ứng lại đã.”

【Cha, cha không cần con nữa?!】Càng nghĩ càng tức, Giang Uyển Nhu lại thêm vào hai dấu chấm than.

Người cha im như thợ lặn vài giây sau lập tức trả lời lại: 【Cha và mẹ con đang ở sân bay, chuẩn bị đi công tác.】

Giang Uyển Nhu: 【Ngày quốc tế lao động không được nghỉ?】

Cha: 【Công tác sau đó tức khắc nghỉ phép ở chỗ khác, an tâm không phải nhớ mong, gặp lại sau.】

Giang Uyển Nhu điều chỉnh lại chỗ tựa của ghế dựa lưng, gần chỗ Lục Già Nam một chút: “Chú Lục, dì Vân ở nhà à?”

“Không ở, tôi chuyển ra ngoài rồi.”

“Ờ, ờ, nhanh như thế?” Giang Uyển Nhu cố gắng để bộ não mình phản ứng đuổi kịp hiện thực, cơn sốc qua đi có thể nhanh chóng đón nhận thực tại cũng tính là một trong những ưu điểm của cô: “Cha mẹ anh đồng ý cho anh chuyển ra ngoài?”

“Tôi nhớ ngay từ đầu đã bảo qua với em, nếu chúng ta kết hôn, thì sẽ chuyển ra ngoài.”

“Ờ, ờ, đúng, anh bảo tôi em.” Giang Uyển Nhu nhớ lại đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu Lục Già Nam tiếp nhận hôn ước.

Cô mở app trên điện thoại, tự mình đăng nhập tài khoản ngân hàng, nhìn thoáng qua 2000 vạn trong tài khoản, tâm trạng đang gợn sóng rất nhanh liền giảm xuống.

Tối hôm đó Lục Già Nam cầu hôn chuyển vào tài khoản cô 200 vạn, hôm nhận giấy đăng ký kết hôn lại chuyển thêm 1800 vạn tiền dự phòng. Đàn ông là loại sinh vật có lẽ không đáng tin cậy, nhưng 2000 vạn chuyển vào tài khoản lại là sự thật.

Ít nhất từ điểm này nhìn tiếp, Lục Già Nam là một đối tác hợp tác đáng tin cậy, Giang Uyển Nhu nhanh chóng thấy được điều đó.

Nếu như mang 2000 vạn này gửi định kỳ hoặc quản lý tiền bạc đảm bảo số tiền tối thiểu, mỗi năm có thể nhận lãi ít nhất 60 vạn, so với lương thưởng trước khi từ chức còn cao hơn chút chút, thậm chí nếu nằm yên cũng cho cô sống cuộc sống sung túc rồi.

Cô chuyển hướng đẩy sự chú ý ra ngoài cửa sổ, yên lặng thở dài với nhân sinh vô thường.

Nghĩ về trải nghiệm một tháng qua, cũng coi như bản thân mình cho đến nay trong cuộc sống tuân theo khuôn phép, quy củ, một bút nồng đậm rực rỡ.

Chẳng qua dựa theo kế hoạch ban đầu, cô cần phải dùng phần lớn số tiền để cải tạo các cửa hàng và nhà xưởng của nhãn hiệu Giang Nam Đạo, bao gồm cải tạo trang thiết bị máy móc và cải thiện phúc lợi của công nhân.

Đó có thể là một số tiền khổng lồ, nhưng liên quan đến nhu cầu cấp thiết nguồn vốn đầu tư vào Giang Nam Đạo mà nói, có thể chỉ là như muối bỏ biển.

Trong khoang xe rơi vào im lặng, Lục Già Nam nghĩ rằng Giang Uyển Nhu cần tiêu hoá cảm xúc, bật nhạc trong xe lên, khoé mắt quét qua người đang ngồi ghế phụ, lại nhìn thấy Giang Uyển Nhu đã ngả lưng xuống lim dim.