Sapphire Của Ravenclaw

Chương 10: Mâu Thuẫn Trong Lớp Học

"Này...hai cô gái, làm ơn...bình tĩnh một chút" Giáo sư Flitwick đứng trên chiếc bàn chứa đầy sách, nhịp chân lo lắng, cố gắng thu hút sự chú ý của hai cô gái đang đối mặt nhau.

Nhưng ông ấy đã thất bại. Hermione và Zoe trừng mắt nhau một cách hung dữ, cầm đũa phép trên tay, đầu đũa hướng vào nhau, như thể chỉ cần một lời không hòa hợp là có thể đâm thủng đối phương. Hai chú chuột nhỏ nằm bất động trên chiếc bàn dài.

Họ đã đạt được mục tiêu của bài học một cách hoàn hảo (tất nhiên, như thường lệ nhanh hơn bất kỳ cặp đôi nào khác), nhưng trước khi giáo sư Flitwick kịp khen ngợi, họ đã tranh cãi vì cách thức thi triển phép thuật.

“Hãy thừa nhận đi, chỉ cần cậu kéo dài âm tiết thứ nhất và thứ tư, đồng thời cần làm rỗng không khí lưu thông qua dây thanh quản, khi vung cây đũa cũng cần chú ý, không nên vung, mà nên đâm, cậu sẽ tăng cường hiệu quả của thần chú, chúng sẽ đông cứng lâu hơn!" Zoe giận dữ nói lớn, cố gắng khiến Hermione chấp nhận ý kiến

của mình.

"Chỉ là may mắn thôi, bởi vì đó chỉ là một sự trùng hợp, kết luận dựa trên ví dụ như vậy là không chặt chẽ!" Hermione cũng không chịu yếu thế "Chắc chắn cậu chưa từng biết điều đó trong một lớp Bùa chú nào đó trước đây - không phải cùng với Ravenclaw bởi vì tụi mình đã học cùng nhau. Một số người không thực hiện được phép thuật vì họ không tuân thủ nghiêm ngặt các bước trong sách giáo khoa."

Ron nhăn mặt về phía cô với ánh mắt oán giận

Cô khoanh tay, "Tớ không nói rằng ta phải sao chép đúng mọi thứ trong sách, nhưng tụi mình vẫn phải làm. Tụi mình chưa đủ kinh nghiệm, thay đổi phương pháp sẽ khiến tụi mình gặp khó khăn - cậu biết đấy, cậu chỉ muốn thay đổi câu thần chú một cách ngẫu nhiên mà thôi!"

"Có vấn đề gì? Tớ đã thành công rồi!" Zoe cau mày, "Cậu là đồ cổ cứng đầu!"

"Cậu không thể làm điều gì đó nguy hiểm chỉ vì nó thú vị, Zoe, cậu quá tự phụ rồi"

Tội nghiệp những học sinh khác trong lớp, họ chỉ biết ngơ ngác nhìn cuộc tranh luận của hai cô gái mà không thể xen vào. Sự ngạc nhiên của học sinh Ravenclaw còn nhiều hơn cả Gryffindor, Zoe Siegel có thể lịch sự trước mặt mọi người, nhưng bạn không thể tiếp cận cô ấy, cô ấy cũng không bao giờ tiếp xúc với người khác một cách tự nhiên.

Cô ấy sẽ giải quyết các vấn trong ba câu, chưa kể việc riêng tư, bạn sẽ cảm thấy áp lực lớn khi ở bên cô ấy, vì bạn không bao giờ có thể đọc được cảm xúc thật sự trong đôi mắt màu xanh biển của cô ấy.

Thêm vào đó là sự xuất sắc của cô ấy, khiến một số học sinh tò mò về cô chỉ dám nhìn cô từ xa, cảm thấy như họ không phải là cư dân của cùng một thế giới với cô ấy.

Nhưng cô gái này, người dường như luôn che dấu bộ mặt thật sau chiếc mặt nạ, lại đỏ mặt tranh luận với người khác, như thể mây đã tan và cô nàng cuối cùng cũng lộ ra bản chất thật.

Với lý lẽ chặt chẽ, cô ấy dựa người về phía trước, tay trái chống lên bàn, tay phải vung cây đũa phép, quên mất việc ngụy trang, chỉ đắm chìm trong cuộc tranh luận học thuật với bạn học.

Kết hợp với vóc dáng mảnh mai và nhỏ nhắn, cô ấy trông giống như một con mèo nhe răng sắc nhọn hướng về người lạ.

"Được rồi, cậu không có thấy mình quá độc đoán sao? Kết luận của cậu rất có thể đã sai!" Hermione nói, nhận lại là một tiếng hừ lạnh của Zoe và câu trả lời không thể nghi ngờ.

"Không thể nào! Cậu nghĩ tớ là ai? Tớ là con của M..."

Cô đột nhiên im lặng, sau đó nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay của mình.

May mắn thay, giáo sư Flitwick cuối cùng cũng có thể tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Đầu tiên, ông khen ngợi hai người làm tốt nhất như thường lệ. Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, ông giao bài tập về nhà một cách suôn sẻ.

*************************

"Ôi Merlin! Trong lớp cậu khó tính quá. Làm sao cậu có thể tự tin đến vậy... Cậu bị sao thế?" Hermione đuổi theo Zoe, lo lắng nói. Sắc mặt cô tái nhợt, trông như đang rất khó chịu.

"..." Zoe mở miệng, im lặng một lúc, cuối cùng bất lực nói, "Nói nhiều quá làm tớ hơi thiếu oxi"

Hermione nhìn cô với biểu cảm ngạc nhiên "Cậu đang đùa phải không?"

"Hermione! Hãy hỏi bài tập về nhà của Flitwick với cậu ấy...Zoe Siegel!"

Ron chạy đến với đầu cúi, sau khi nhìn thấy rõ cô gái đứng cạnh Hermione, miệng mở to như có thể chứa một quả trứng gà.

"Này, chào cậu?" Harry vừa chào, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ không che giấu của đối phương, khiến anh sợ hãi lùi lại một bước.

“Ồ, tớ chưa bao giờ nghe nói cậu có quan hệ tốt như vậy với cậu ấy!” Ron cay đắng, ghé vào tai Hermione, “Cậu ấy mới là một phù thủy thực sự”

“Để tôi nhắc nhở cậu, cậu Weasley” Zoe nhướng mày, “Cậu cũng là một phù thủy”

"Được rồi, tôi xin lỗi" Ron gãi đầu, "Cậu sẽ không thực sự biến tôi thành một con ếch chứ?"

"Cậu đừng lo lắng. Tôi đang bị giám sát, tại sao cậu không dũng cảm đến đây và chạm vào áo choàng của tôi nè?" Zoe cảm thấy khó giữ được bình tĩnh trước mặt Harry, kể cả bạn của cậu cũng trở thành đối tượng chế nhạo của cô.

Ron trở nên xấu hổ, Hermione cười to.

*************************

"Này! Đồ phản bội!" Đi được một lúc lâu, Ron nhìn chằm chằm vào Hermione vẫn đang ôm bụng cười, cậu gãi tóc thành một mớ hỗn độn.

"Chúng tớ chỉ thỉnh thoảng làm bài tập về nhà cùng nhau...đừng trẻ con như vậy, Ron, là do cậu thô lỗ trước đó" Hermione lau giọt lệ trên khóe mắt, "Zoe là một cô gái rất dễ thương, cậu là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ấy"

Ba người đang đi trên cầu thang của lâu đài cổ. Điểm đến của họ là tầng hầm, lại là một tiết Độc dược đáng ghét!

"Là cậu ta có hiềm khích đối với tụi mình!" Ron hét lên: "Harry! Cậu không cảm thấy cậu ta đối với cậu quá đáng sao?"

"Có lẽ là do thận phận của tớ” Harry thì thầm, “Nhưng cậu ấy – cậu ấy không phải ủng hộ Voldemort chứ?"

"Đừng nói cái tên đó!" Ron hét lên.

"Rõ ràng là không! Tớ nghĩ cậu ta rất ghét cái tên đó - được rồi, Ron, đừng nhìn tớ như vậy - và thậm chí còn căm hận ông ta nữa. Điều đó không chỉ vì lý do bất mãn tuổi dậy thì đâu" Hermione nói.

“Tớ nghĩ tớ có thể hiểu được" Harry nhanh chóng nói, "Cậu ấy chắc chắn đã phải chịu đựng nhiều vì thân phận này. Thật sự rất phiền phức khi biết rằng mọi người luôn nhìn chằm chằm vào vết sẹo của mình. Kể cả khi tớ được ca tụng là một "anh hùng"”

"Vì vậy, tớ nghĩ cậu nên xin lỗi và cư xử tốt với cậu ấy"

"Tuyệt đối không!" Ron nói, "Cậu ta và Malfoy rất thân nhau. Tó không muốn gặp tên đó, nếu không sẽ không kìm được mà đánh cho nó một trận"

"Nhưng tụi mình nên cảm ơn cậu ấy" Hermione nhìn xung quanh và thấp giọng nói, "Cậu ấy đã giúp chúng ta tìm ra Nicolas Flamel!"

Hai cậu bé reo lên trong niềm hứng khởi, họ hào hứng đến gần, Hermione trở thành tâm điểm, tự hào lấy ra một cuốn sách cũ từ trong cặp.

"Trước đây, chúng ta đã tìm nhầm chỗ rồi, xem này, Nicolas Flamel đã sống hơn sáu trăm sáu mươi năm! Ông ấy là người duy nhất có thể tạo ra Hòn đá Phù thủy!"

"Hòn Đá Phù Thủy?" Harry trầm ngâm, suy nghĩ

"Hòn đá Phù Thủy là đỉnh cao trong thuật giả kim, là linh dược có thể kéo dài sự sống. Nó có thể thay đổi cấu trúc cơ bản của vật chất, còn được gọi là "Hòn đá triết gia" trong các tác phẩm văn học - nếu không, cậu nghĩ tại sao Nicolas Flamel có thể sống lâu như vậy?" Ông ấy còn lớn tuổi hơn cả ông cố của tôi!

"Vậy là tụi mình không thể tìm thấy ông ấy trong số những nhân vật nổi tiếng về phép thuật hiện đại!" Ron chợt nhận ra, "Tại sao Siegel lại biết về ông ấy? Có phải do khả năng của những học sinh ưu tú như cậu?"

Được khen là "học sinh ưu tú" hiển nhiên khiến Hermione hài lòng, nhưng cô kiềm chế: "Tôi chỉ nhắc đến tên Nicolas Flamel, cậu ấy đã nhanh chóng cho tớ biết"

“Cậu ấy nói Nicolas là bạn của cụ Dumbledorem, cậu ấy cũng biết đôi điều về ông” Cô nói tiếp

Ron đột nhiên hét lên: "Đúng rồi! Cụ Dumbledore!"

Cậu ta nhận ra mình đã có một ý tưởng hay: "Hagrid và cụ Dumbledore! Cụ Dumbledore là người giám hộ của cậu ta - bố đã nói với tớ - nếu chúng ta nghe được chút thông tin từ cậu ta thì..."

“Thì mày muốn làm gì, Weasley tội nghiệp?”

*************************

Giọng điệu kiêu ngạo vang lên từ phía sau, khiến ba người đều kinh ngạc, họ phát hiện ra Draco cùng với hai trợ thủ của mình đang đứng sau lưng. Draco quét mắt qua Harry và Ron, rồi dừng lại khi nhìn sang Hermione, sau vài giây mới lơ đãng dời đi.

"Mày dám nghe lén cuộc trò chuyện của tụi tao!" Tai của Ron đỏ bừng

“Có lẽ mày muốn bị bầm dập? Giống như trong trận Quidditch trước?”

Draco sắc mặt co giật, nắm chặt nắm tay: "Tụi mày muốn tìm phiền tóa thì đừng kéo Zoe vào, nếu không tao sẽ dạy chúng mày một bài học!"

Ai cũng nói rằng những người Gryffindor rất can đảm, nhưng trong mắt Draco, họ chỉ là một đám người thô tục và nóng nảy. Cậu không ngại chiến đấu với bọn khốn kiếp này, dù sao cha hắn sẽ bảo vệ cậu.

Nhưng Zoe không thể vi phạm nội quy của trường, cho dù hiệu trưởng của trường này là người bảo vệ cô, nhưng vẫn còn nhiều việc ông không thể làm được, ít nhất là không nên cung cấp cái cớ cho một số người, đặc biệt là vào thời điểm này, khi cô sắp được "trả tự do".

“Cậu đã nghe được bao nhiêu rồi?” Hermione hỏi thẳng thừng.

Những lời nói khinh thường quanh quẩn trong miệng cậu, nhưng Draco nuốt xuống: "Từ nghe tên cậu ấy, Granger. Tôi cảnh cáo các người, các người tốt nhất là đừng làm hại Zoe"

"Tất nhiên rồi. Tó sẽ không bao giờ làm hại cậu ấy" Hermione nói

"Tốt, hãy nhớ lời các người nói" Sự bình tĩnh trở lại trên khuôn mặt của Draco, và cậu lướt qua ba người họ. Crabbe còn cố tình va vào Harry và Ron, với một lực mạnh đến mức khiến hai cơ thể gầy gò của họ bị đánh bật ra.