Bác gái cả thở dài: “Trước nay quần áo cũ của con cái trong nhà, con đều cho nhà thằng hai, nghĩ chỉ có một cô cháu gái này, khi còn nhỏ là người rất ngoan ngoãn, không nghĩ tới sau khi lớn lên lại lòng lang dạ sói như vậy.”
Bà ta xoa khóe mắt không tồn tại nước mắt: “Đuổi con trai con dâu của con ra khỏi phòng cưới, làm hại Lệ Lệ tức giận về nhà mẹ đẻ, hiện tại đang ầm ĩ ly hôn đấy. Còn buộc con trai con mua nhà cho nó, ba trăm hai mươi vạn đó! Sao con súc sinh kia mở miệng được thế, mẹ ơi, vậy phải làm sao bây giờ, không thể sống nổi mà…”
Tôn Hãn nhăn mày, chuyện nhà ở kia anh ta cũng biết, dựa theo thị trường ba trăm hai mươi vạn không tính đắt, còn hời nữa.
Chỉ là nói chuyện tiền bạc với người trong nhà cũng không hay lắm, quả nhiên em họ của Hoán Hoán thật không ra gì, con trai của mình cũng bởi vì cô ta mà chết.
“Cái gì! Ba trăm hai mươi vạn? Nó còn dám đòi tiền???” Bà nội kinh hãi suýt nữa đánh rơi gậy chống.
Bác gái cả vô cùng uất ức, giọng nói có vẻ khóc nức nở.
“Đúng đó mẹ, thằng bé Tiêu Vũ kia nhất định muốn mua, con cũng không đả động được nó, đào rỗng của cải cũng không đủ! Hơn nữa cha nó còn ở trong tù, không biết phải chịu phạt mấy năm, con đã tạo nghiệt gì chứ, gia đình êm ấm bị hủy rồi!”
Bà nội tức giận đến run người: “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh! Mẹ không đánh chết nó không được!”
“Mọi người đang nói chuyện gì thế, bà nội muốn đánh chết ai vậy?”
Tiêu Minh Nguyệt dựa trên khung cửa, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, cha Tiêu mẹ Tiêu đi theo phía sau.
Một nhà ba người bọn họ vừa đến bệnh viện điều dưỡng đã nghe thấy tiếng bà nội mắng ở bên trong.
Bà nội lạnh mặt, ánh mắt như muốn ăn thịt người, khuôn mặt vốn già nua mập mạp tràn đầy nếp nhăn, hiện tại thoạt nhìn u ám đáng sợ.
“Mày còn dám tới? Con súc sinh, mày hại nhà tao thành thế này, còn dám lừa tiền cháu trai tao sao?!”
Cha Tiêu sôi gan phẫn nộ, lạnh lùng nói:
“Mẹ nói ai là con súc sinh!”
Giọng cha Tiêu như chuông lớn, cổ họng của bà nội như bị bóp nghẹt, nói không thành lời, bác gái cả cũng sợ tới mức giật mình.
Mẹ Tiêu lạnh mặt, nếu không phải cha chồng mất, bà căn bản không muốn gặp lại vẻ mặt ghê tởm của đám người này.
Trên đường đi tới đây, mẹ Tiêu cũng đã dặn dò kỹ cha Tiêu, một khi xảy ra xung đột, nhất định bảo vệ con gái cẩn thận.
Từ khoảnh khắc Tôn Hãn nhìn thấy Tiêu Minh Nguyệt, trong mắt chứa đầy kinh ngạc vì quá đẹp, anh ta không kiêng dè gì mà đánh giá, dáng vẻ hèn hạ bỉ ổi.
Mấy năm không gặp, cô gái này càng ngày càng xinh đẹp.
Giờ phút này anh ta đã sớm quên người vợ mới mất con, còn có đứa con đã chết kia.
Bà nội chỉ vào cha Tiêu: “Cái thằng bất hiếu này, mày muốn làm phản à?”
Cha Tiêu che chở vợ con ở đằng sau, lạnh lùng nói:
“Hôm nay con đến sắp xếp hậu sự của cha, mấy người ai còn dám bắt nạt con gái của con, con sẽ liều mạng với mấy người, không tin thử xem.”
“Thằng bất hiếu, tao là mẹ ruột của mày! Mày sinh ra đứa nghiệt chủng như vậy còn dám ngang ngược, hôm nay tao phải đánh con nghiệt chủng này, mày dám cản tao một chút thử xem?”
Bà nội giơ gậy chống, xông tới muốn đánh Tiêu Minh Nguyệt.
“Hiện tại không phải!”
Cha Tiêu cướp lấy gậy chống, dùng chân đạp mạnh phần giữa, gậy chống chia làm hai, cha Tiêu vứt thẳng gậy chống trên mặt đất, tạo ra tiếng vọng rất lớn.
Bà nội mở to hai mắt nhìn, thịt mỡ trên mặt đều đang run lên.