Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 82-2: Phải chăng hắn đã hiểu nhầm? (2)

"Không. Nhưng sao anh lại hỏi như vậy, gọi tôi qua đây là vì chuyện này à?" Cô rất thản nhiên đáp, không hề do dự hay suy nghĩ bất cứ điều gì. Chuyện này làm Tư Cảnh Hàn có chút nghi hoặc nhưng hắn không để thái độ đó lộ ra bên ngoài:

"Không phải, gọi em qua đây là muốn nhờ một việc."

"Nhờ? Là việc công hay việc cá nhân? Nếu là việc công tôi rất sẵn lòng, nhưng ngược lại là việc tư thì đề nghị Tư tổng trả thêm lương."

Thái độ này của cô làm Tư Cảnh Hàn thở dài trong lòng: "Có cần tính toán đến thế không?"

"Cần. Theo mức lương cơ bản hiện tại của tôi thì..."

"Là việc công." Để cắt ngang chuyện cô quy đổi tiền lương thì Tư Cảnh Hàn chỉ có cách này.

"Ồ, thế thì bắt đầu đi." Hoắc Duật Hy giả vờ vui vẻ nhìn hắn.

Tư Cảnh Hàn chỉ vào màn hình máy tính, "Em xem, thích cái nào?"

Trong màn hình là các bộ trang sức vừa lên sàn của N&H (NieHen) - Tư thị, chúng sẽ dành cho phiên chợ đấu giá sắp tới ở Ma Cao.

Dù chỉ qua hình ảnh nhưng ánh sáng từ những món đồ vật kia cũng đủ làm Hoắc Duật Hy lóa mắt, cô nuốt nước bọt muốn đưa tay lên sờ đôi hoa tai có mặt hình giọt nước bằng kim cương xanh, nhưng đúng lúc này lại nghe được giọng nói đáng ghét của Tư Cảnh Hàn: "Không cần thèm thuồng, không phải cho em đâu."

Lập tức, cảm xúc của Hoắc Duật Hy tuột dốc không phanh, cô quay lại trừng trừng mắt nhìn hắn. Tư Cảnh Hàn không lạ gì thái độ này của cô: "Sắp tới sẽ gặp một đối tác người châu Âu, vợ ông ta rất thích các sản phẩm của N&H, em là phụ nữ, dẫu sao mắt nhìn cũng có điểm tương đồng."

"Nên anh bắt tôi chọn giúp?"

"Ừ."

"Biết ngay anh sẽ không tự dưng tốt tính thế mà." Cô làu bàu, lần nữa nhìn vào màn hình, nhắm mắt chỉ đại một bộ trang sức khác. "Cái này đi."

"Màu tím?"

"Ừ, màu tím nhìn sẽ quý tộc, huyền bí và tao nhã. Tặng đi cũng như mang ý đang khen tặng khí chất của người ta."

Lời của cô nói rất có lý, Tư Cảnh Hàn cũng phải gật đầu, hắn tin cô nhưng vẫn muốn trêu, chỉ vào bộ trang sức có đôi hoa tai cô muốn: "Tôi thấy bộ màu xanh dương này cũng không tệ."

"Không được!" Hoắc Duật Hy trực tiếp phản bác.

"Lý do?"

"Không thuận mắt."

Tư Cảnh Hàn cười nhạt: "Thế sao? Vậy mà tôi nghĩ em rất thích ấy chứ mới không chọn nó cho người khác."

Vẫn là một câu nói bắn vào tim đen của cô, nhưng mà sự ngang bướng của cô không vì thế mà lắng xuống: "Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng thứ tôi giúp anh nhìn chắc chắn không lầm."

"Tôi cũng muốn nói với em, 3 triệu trong tài khoản của em mua không nổi món hoa tai này đâu, không cần mơ mộng." Vừa nói người đàn ông xấu xa vừa vỗ vỗ lên mông cô, khinh thường làm cô tức điên lên, muốn vung đấm đấm con con của mình lên nhưng đã bị hắn bắt được, đôi mắt nhìn cô cũng đầy cảnh cáo: "Nhắc nhở em điều gì đã quên rồi sao? Phải biết phép tắc."

Hoắc Duật Hy đành bực dộc thu lại nắm tay, "Đúng là làm ơn mắc oán."

Tư Cảnh Hàn để cô dựa lưng vào ngực của mình, biết cô không vui lúc này hắn cũng đành thay đổi thái độ nhẹ nhàng hơn, điều này Mặc Lạc Phàm đã có dặn phụ nữ vào giai đoạn này cảm xúc sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của người nhỏ kia. Cho nên hắn nhường cô cũng không quá đáng: "Không phải chỉ nhắc một câu thôi sao, mất hứng cái gì?"

Đôi giày da kiểu nữ của Hoắc Duật Hy đung đưa một chút, cô nhích người qua lại trên đùi hắn không yên: "Ai bảo anh hung dữ với tôi."

"Tôi không có."

"Nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của anh trừng tôi rất đáng sợ! Hơn nữa, anh là tôi sao mà anh biết được bản thân vừa rồi hung dữ thế nào?"

"Được rôi, được rồi, là do tôi, em không cần kể lể nữa." Tốt nhất vẫn là nên chặng đầu để cô không vạch ra một tràn tố tội dài lê thê, hắn biết bụng dạ cô luôn hẹp hòi với những người từng đắc tội với mình, cực kỳ tiểu thư!

Hoắc Duật Hy nghe thế thì đảo mắt, dù sao hắn cũng là cấp trên của cô, bây giờ lại chịu ngã theo phía cô cũng là tốt lắm rồi, cô cũng nên theo ý của hắn bớt lời lại một chút vậy. "Nhưng mà ngày mai tôi phải đến chỗ Mặc Lạc Phàm chơi với Nam Nam một chuyến, anh không được ngăn cản."

Ngày mai là chủ nhật, buổi chiều này hắn cũng bận, dù sao cô cũng chỉ đến chỗ Mặc Lạc Phàm, không cần quá lo lắng, hơn nữa hắn cũng muốn làm một chút việc riêng trong phòng ngủ, cô không ở đó sẽ tốt hơn.

"Được rồi, chiều đó bảo Tiểu Vương chở em đi. Nhưng mà nhớ phải về trước bữa tối."

Mặc dù đã được đồng ý nhưng điều Hoắc Duật Hy vẫn chưa biểu lộ hết hết mong muốn, cô đột ngột biến thành con rắn không xương sống dán lên người ta, đưa đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp nhìn hắn.

Tư Cảnh Hàn nhìn nụ cười quyến rũ trên môi cô có chút dị ứng nghiêng đầu đi: "Chuyện gì nữa?"

"Đại gia..."

"Ăn nói đàng hoàng, nếu không về chỗ ngồi."

Tư Cảnh Hàn quả thật là người không biết thương hoa tiếc ngọc, hắn cứ thích cô trở thành con nhím luôn xù lông ấy!

"Tôi thấy trong gara biệt thự hình như mới có thêm một chiếc Rolls-Royce, trông nó đẹp quá nhỉ? Chắc anh mới đặt hàng hàng riêng hả?"

"Thì sao?"

"Ừ thì... Lần trước tôi có nói với Mặc Lạc Phàm ý... Nếu như, nếu như..." Nói đến đây cô lại nâng khuôn mặt đáng thương lên, chớp chớp mi nhìn hắn dụ hoặc. Da đầu của Tư Cảnh Hàn cũng vì vậy run lên, hắn nâng tay đẩy mặt cô sang một bên: "Em định dùng bộ dạng này để thuyết phục tôi?"

"Ừm... được không?"

"Nếu tôi không chịu thì em tiếp tục dùng biểu cảm này."

"Đúng vậy, tôi là rất có thành ý... Nha..."

Tư Cảnh Hàn nghe cô kéo dài âm tiết cuối cùng mà mặt hắn xanh lại, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn gượng ép: "Thành giao." Mặc dù hắn không biết cô định làm gì chiếc xe của mình, nhưng mà hắn thật sự không chịu nổi biểu cảm này của cô thêm quá lâu nữa.

Được cho phép, lập tức Hoắc Duật Hy nhảy dựng lên, không chút luyến tiếc rời khỏi người của Tư Cảnh Hàn, thái độ thay đổi 180° nhìn hắn: "Thế thì tôi đi tìm Mạc Doanh đây, không làm phiền anh làm việc nữa. Tạm biệt."

"Xoạch."

Tư Cảnh Hàn nhìn bóng dáng của cô khuất ở cửa ra vào, trong lòng hắn dâng lên một trận ê ẩm.

Trong mắt cô, hắn chỉ đáng để chuộc lợi thế sao? Vì sao lại có người phụ nữ không biết tiếc rẻ gì hắn thế này? Chẳng lẽ cô không hiểu lấy được lòng của hắn thì thứ cô muốn hắn đều có thể cho sao?

"Píp píp píp."

[Tổng tài, tôi nghe.] Mao Lập Tát hớn hở bắt máy, có phải hay không tổng tài muốn bàn giao lại ít tài liệu cho Hoắc Duật Hy?

"Cậu qua đây lấy thêm ít tài liệu về phòng giải quyết."

[...]

Mỗi khi Tư Cảnh Hàn nói thế Mao Lập Tát đều hiểu một ít thật ra chính là một đống.

_______________

Sau lần thất bại dưới tay Lạc Tư Vũ, Trí Quân cũng thu mình ít lộ diện hơn, mặc khác tăng cường người dò la các nơi hoạt động thường xuyên của Tư Cảnh Hàn.

"Thất bại lần trước làm cô khó chịu sao?"

"Không phải khó chịu mà có chút không cam tâm."

Tề Thiếu Khanh nghe cô đáp thì cười nhẹ, anh từ sô fa đứng lên đi đến cửa sổ muốn tìm thuốc hút. Nhưng được nửa đường thì dừng lại, đổi hướng đi đến quầy bar trong phòng lấy một chai rượu rồi đổ ra ly mới lần nửa đi đến cửa sổ.

"Lạc Tư Vũ không phải người dễ qua mặt, tôi tin cô cũng biết điều này, đã là thế vì sao còn tự dằn vặt bản thân?"

"Tôi nghĩ là bản thân đã rất hiểu anh ta, nhưng không ngờ, anh ta còn có những mặt mà tôi chưa từng biết." Trí Quân không nhìn về phía anh mà ấy mắt mờ mịt nhớ đến ngày hôm đó trong thang máy.

Tề Thiếu Khanh nâng ly đến bên môi, nhấp một ngụm nhỏ mới khẽ khàng nói: "Trí Quân, cô theo tôi cũng mấy năm rồi nhưng chưa từng mắc sai lầm nào. Cho đến hôm nay tôi vẫn rất hài lòng về sự cẩn trọng của cô, nên đừng vì phút chốc mà sự tự chủ bao lâu nay lại mất đi, hấp tấp luôn làm người ta vấp ngã."

Bây giờ thì Trí Quân nhìn về phía anh: "Vậy nên đến bây giờ dù thời cơ đã chín mùi, anh vẫn chờ sao?"

Chiếc ly trên tay của Tề Thiếu Khanh hơi lắc lư, loại chất lỏng màu sẫm tím sóng sánh lấp lánh. Anh ý vị trả lời: "Trí Quân, chuyện này không giống chuyện của cô đang gặp phải. Nhưng mà tôi đã đích thân đến đây thì chứng tỏ tôi không còn ngồi đợi nữa rồi. Tuy nhiên dù đích đến ở phía trước tôi vẫn không muốn lơ là bất cứ điều gì, bao nhiêu năm tôi đều kiên nhân, chỉ mất thêm một đoạn thời gian chờ đợi thì có là bao. Hơn cả muốn chơi với Tư Cảnh Hàn, tuyệt đối không nên vội, vì hắn là người thích dùng cách đánh nhanh để áp đảo đối phương. Nên theo kiểu này chúng ta chơi không lại hắn đâu."

Trí Quân không trả lời, chỉ nhìn bóng lưng cao vời vợi của anh chắn mất tầm của ánh sáng, bây giờ thì cô cảm giác được ánh sáng chỉ là lớp vỏ anh dùng để che chắn trước mặt, nhưng phía sau anh lại là một nửa bầu trời khác đầy đen tối. Và anh dùng nữa bầu trời không ánh sáng này để nuôi dưỡng nội tâm, cùng với Tư Cảnh Hàn đứng trên hai đầu chiến tuyến, hắn có thể là ác quỷ, nhưng anh tuyệt đối chẳng phải là thiên thần.

Qua rất lâu sau, khi ly rượu trên tay của Tề Thiếu Khanh đã cạn, Trí Quân mới nói: "Tôi hiểu rồi, lần sau tôi sẽ tiết chế."

Anh xoay người lại, nhìn cô: "Rất tốt, nhưng sau này nếu không cần thiết thì cô nên hạn chế gặp Lạc Tư Vũ đi. Cậu ta đã muốn mời tôi thì tôi cũng không nên thất lễ."

"Vâng."

_____________

Buổi chiều chủ nhật này ở Hàn Nguyệt vắng tiếng của Hoắc Duật Hy liền trở nên tĩnh lặng hơn hẳn.

Tư Cảnh Hàn trở về đã là 4 giờ chiều, hắn chào Hàn thúc một tiếng thì lên tầng vào phòng thay quần áo. Sau khi mặc vào một bộ quần áo ở nhà thoải mái với áo T-shirt màu lam và quần dài màu trắng hắn không định xuống tầng mà ở lại trong phòng.

Trong tay trang cũ lấy ra một chiếc hộp trang sức màu nhung, hắn mở ra xem một lần thì mỉm cười thật nhẹ. Đây là đôi bông tay hôm trước Hoắc Duật Hy nhìn trúng, chiều nay hắn lặng lẽ đặt vào trang điểm của cô, không biết sau khi cô thấy được thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?

Chắc chắn lại há hốc mồm rồi nhảy dựng lên vui thích vì có được món hời.

Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại làm như vậy, tạo cho cô một sự bất ngờ để nhìn thấy nụ cười của cô sao? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là trong thâm tâm hắn rất mong chờ nhìn lúc cô mở chiếc hộp này ra.

Nhưng mà hắn nên lấy lý do gì để tặng cô đây? Trước đây không hề có trường hợp như vậy xảy ra, bởi vì chỉ cần cô thích thì cứ tự mình mua, nhưng nhìn lại cô cũng không mua được mấy món. Chủ yếu đồ trang sức mà cô có được là do theo thông lệ mỗi khi dự tiệc cùng hắn thì Hàn thúc sẽ chuẩn bị mà thôi. Còn hắn, ngoại trừ lần sinh nhật năm đó thì chưa tận tay tặng cô thêm bất cứ thứ nào.

Bây giờ đột nhiên lại tặng cho cô món đồ này, không biết cô có nghĩ hắn đột nhiên dung túng mà nghi ngờ không? Cốt yếu là vì cái kia... có thể cô mang bảo bảo, hắn cũng xem như tặng cái này làm lễ vật cho cô.

Ban đầu hắn còn cho rằng cô không nói cho hắn biết vì cô hận hẳn nên không muốn sinh đứa trẻ, vậy mà mấy hôm nay chẳng những không đòi đến bệnh viện hay trốn ra ngoài một mình mà ngược lại cô còn ăn uống rất tốt, làm hắn không khỏi nghĩ đến cô là đang chấp nhận việc này. Chỉ là cô không chịu nói thật cho hắn biết khiến hắn có chút lưỡng lự không biết phải nói sao cho thích hợp.

Tư Cảnh Hàn ngồi trên giường cầm chiếc hộp màu nhung kia rất lâu. Hắn không ngừng suy nghĩ phải làm sao lấy lý do, hắn làm chủ Tư thị lâu như vậy cũng chưa từng rơi vào tình huống như thế này, một tình huống cỏn con nhưng hắn không sao giải quyết được, đúng thật là buồn cười. Quà cũng đã mua về rồi, mua một cách vô thức, cũng vì một lý do hắn không rõ ràng mà quyết định tặng đi, làm việc mơ hồ như vậy là tối kỵ của hắn, nhưng lại vì một ánh mắt khao khát trong chốc lát của Hoắc Duật Hy mà làm thật, dường như gần đây cảm xúc của cô đang chi phối hắn ngày càng nhiều thêm.

Tư Cảnh Hàn đứng lên, đi về phía bàn trang điểm đối diện giường ngủ.

Hắn đã nghĩ rồi, và không có lý do nào thõa đáng cả. Nhưng hắn muốn tặng thì cứ tặng thôi, vì sao cứ phải giải thích với cô ngốc đó? Nói với cô chỉ làm hắn thêm bận tâm và tức giận mỗi khi cô bướng bỉnh không chịu hiểu chuyện.

Ngăn tủ ở bàn trang điểm của Hoắc Duật Hy không khóa nên Tư Cảnh Hàn có thể dễ dàng mở ra, ban đầu chỉ định để chiếc hộp trong tay mình vào nhưng khi thấy những vật bên trong thì người lãnh cảm như hắn lại nảy sinh chút hứng thú dừng lại xem thêm một chút.

Bên trong không để quá nhiều thứ, chỉ vài món trang sức thông thường cô hay dùng, có cả một ít mỹ phẩm, nước hoa và một chiếc hộp nhỏ màu đen cẩn thận đặt ở một góc.

Tư Cảnh Hàn nhìn ra chai nước hoa bên trong đó y hệt chai nước hoa hắn đã dùng được một ít thì bỗng dưng biến mất, hỏi cô thì cô bảo đã làm vỡ. Bởi vì bình thường cô cùng hắn dùng chung một chai nên hắn nghĩ là thật và bảo đổi sang một chai khác, nhưng hóa ra là cô đem giấu nó ở đây. Hắn không hiểu ý này của cô là gì, nhưng chắc lại đem đi làm chuyện xấu sau lưng hắn.

Bên dưới chai nước hoa có một chiếc khăn, thử cầm lên mới biết đó cũng là của mình khiến hắn bất ngờ hơn, rồi sau đó nhìn kĩ lại một lượt bên trong, hóa ra trong ngăn tủ này gần một nửa đều là đồ của cô âm thầm lấy từ hắn. Trước đây, không bao giờ động vào bàn trang điểm của cô, nhưng hôm nay mở ra hắn mới biết sự tinh nghịch bên trong con người cô đạt tới mức độ nào. Đến nổi hắn mất nhiều đồ như vậy mà chẳng hề hay biết gì.

Cười khổ một tiếng, hắn xếp lại cẩn thận những thứ đã lấy ra về chỗ cũ, cuối cùng chỉ còn chiếc hộp màu đen ở góc kia là chưa đυ.ng đến. Tuy chưa biết bên trong là thứ gì nhưng hắn có thể cảm giác mãnh liệt được đó là một vật rất quan trọng với cô.

Hắn dịch bàn tay nâng nó lên, đôi mắt phượng thoáng qua chút suy nghĩ rồi mở hộp.

"Cạch."

Một mùi hương tao nhã, nhẹ nhàng nhưng trầm lắng lập tức xộc lên mũi, cuốn theo tất cả ký ức một lượt ùa về, giẫm nát thời gian và không gian đã qua đến với tâm trí của hắn.

Bên trong, là một thứ khiến lòng của hắn phải bị động.

Ra là vậy... món đồ mà bấy lâu nay hắn chưa từng nhìn thấy thêm lần nào nữa thì ra nằm ở đây, từng nghĩ cô đã ném nó vào thùng rác hoặc bất cứ đâu mà cô tiện tay nhưng hôm nay mới biết nó vẫn còn nguyên vẹn và được giữ tỉ mỉ đến như vậy. Như một bảo vật không thể để ai thấy được.

Chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương hắn tặng cô vào sinh nhật 19 tuổi.

Tư Cảnh Hàn cầm chiếc vòng tay lên, nó được buộc cùng một sợi dây màu lam, có vài chữ nhỏ được viết lên đó, chỉ liếc qua một lần hắn cũng có thể nhìn thấy được hai chữ "Tiểu Bạch" chối mắt.

Hắn hiểu rồi, cô trân trọng chiếc vòng tay này như vậy chỉ bởi vì cô nghĩ đây là Tử Mặc tặng cho mình, món đồ duy nhất còn liên quan đến Tử Mặc, đại diện cho sự tồn tại của Tử Mặc chứ không phải là thứ đồ thuộc về Tư Cảnh Hàn. Nó không có bất kỳ liên hệ đến hắn, lúc đó cầm vật này cuộc đời của cô ba chữ Tư Cảnh Hàn không là gì cả...

Nhưng cô nào biết lúc đó cầm vật này trong tay hắn là nhân danh ai đến hướng đến cô trao gửi... Chắc cô không biết, và sau này, rồi mãi mãi cũng không biết được.

Trong bất chợt, khi thấy cô vẫn còn giữ chiếc vòng tay này cùng tên một người đàn ông khác trong ngăn tủ, hắn có cảm cô nɠɵạı ŧìиɧ, hắn bị cô cắm sừng rất nghiêm trọng, chẳng khác nào cô còn dây dưa với người khác ngay trong chính căn phòng của hắn.

Đặt chiếc vòng vào chiếc hộp, hắn muốn đóng ngăn tủ này lại thật mau, nhưng "bộp" một tiếng, hình như có thứ gì bên trong lại ngã xuống. Bất đắc dĩ hắn lại đưa tay sâu vào trong tìm kiếm, lúc cầm được một lọ vitamin hắn cũng không nghĩ nhiều đặt lại chỗ cũ rồi để chiếc hộp màu đen về phía trước nó nhưng, vì sao cô lại để một lọ vitamin ở nơi này?

Không phải chỉ là vitamin sao, tại sao phải để trong ngăn kéo của bàn trang điểm mà còn là vị trí bình thường không nhìn thấy?

Lần nữa lấy lọ vitamin ấy ra, hắn nhanh chóng mở nắp, đưa lên mũi.

Một thoáng tĩnh lặng... tất cả tập trung vào bóng dáng của người đứng bên bàn trang điểm đó.

"Cạch... Cạch cạch cạch cạch..."

Cái nắp trên ngón tay của Tư Cảnh Hàn vô thức rơi xuống, một chuỗi âm thanh phá vỡ không gian yên tĩnh và một bầu trời... của một người...

Hắn nhắm nghiền đôi mắt, đôi mi khép chặt run khẽ, trong khoang mũi còn nhạy bén được mùi hương trong chiếc lọ đó. Hắn là lính đặc chủng cho nên luôn nhanh nhạy đối với mùi vị mà mình đã từng ngửi qua...

"Phịch"

Ngồi nhoài xuống ghế, bàn tay mảnh dẻ, trắng trẻo xiết chặt lại khiến hình dạng của chiếc lọ phải méo mó, gân xanh trên tay lộ rõ, run rẩy. Mùi vị này hắn đã ngửi qua khi còn là Tử Mặc, cũng rất sợ Hoắc Duật Hy phải uống loại thuốc này vì nó không tốt cho sức khỏe, bởi nó đâu phải là vitamin...

Khuôn mặt hắn từ lúc nào đã xanh mét, từng nét biểu cảm trên đó cũng cứng lại, đau đớn. Gần như không còn một chút khí huyết khiến nó trở nên trắng bóc, và đôi môi mím chặt đến tái nhợt, trong mắt hắn vô thức đã nhuốm đầy một loại bi thương mà hắn chưa từng dám để lộ.

Dường như cả hô hấp thôi cũng rất khó khăn, hắn phải hít vào một hơi thật sâu để không làm ra một hành động cuồng dại nào đó.

A... Hóa ra là do hắn đã hiểu nhầm... đã hiểu nhầm...

Thì ra là do hắn tự mình đa tình rồi trở thành con người đa sầu, đa cảm, mất luôn khả năng phán đoán, cứ như một tên ngốc lao vào một sự suy đoán không có căn cứ, tự lấy đó làm vui, hao tâm tổn sức suy nghĩ thật nhiều, từng đêm ưu tư làm sao cho toàn vẹn, nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó lại lén lút đem nó ra trộm vui, trộm mừng...

Nhưng nực cười thay, cuối cùng đó chỉ là hiểu nhầm. Và từ lúc nào một con người đa nghi như hắn lại suy nghĩ sơ sài như vậy, nhìn thấy cô nôn thì cho rằng là thai nghén, thấy cô mau đói, liên tục tăng cân thì cho rằng là do người còn lại chiếm vị trí làm tổ mà bỏ qua các khâu xác nhận còn lại, đinh ninh điều mình nghĩ là thật, hắn là quá tin tự hay đang mù quáng?

Tư Cảnh Hàn cười ra tiếng, tiếng cười như cỏ mọc hoang, lan tràn vô phương hướng và không vì mục đích nào cả. Trong căn phòng vắng lặng nụ cười của hắn nghe như khô khốc, gượng gạo và khó khăn, như một con thú nhỏ bị thường nằm ở góc tường thổn thức kêu với.

Lòng ngực hắn, vị trí trái tim đang kịch liệt phập phòng, cảm giác đau đớn là có thật, không phải chỉ là một sự hoa mỹ dùng để miêu tả cho tâm trạng bất ngờ hay sửng sốt không chấp nhận được. Mà chính cái đau khi ngửi ra loại thuốc trong chiếc lọ này, hắn mất chỉ một nhịp đập, nhưng quặn thắt từ giây phút đó đã trỗi dậy và cho đến bây giờ thì những thành quách cũng đã hoang tàn... Tất cả, trở lại những chuỗi ngày xơ xác và héo hon, và hắn, và tương lai sau này nữa, hắn hiểu rồi, bên mình sẽ không có thêm bóng dáng một ai.

Bởi vì cô từ đầu đã không cho hai người cơ hội có thêm một mối liên hệ, là do hắn cạn nghĩ mới cho rằng cô vẫn còn phụ thuộc lắm vào mình, chỉ cần hắn chịu mở ra hy vọng thì hai người sẽ có hy vọng mà quên cái điều hắn hay tự nhắc mình, rằng cô đâu đặt hy vọng gì lên người hắn, tương lai của cô đâu cần hắn. Cô yêu Tử Mặc, yêu tự do và giải thoát.

Vậy mà hắn lại dùng một lý do kém cõi để tự qua mặt mình, chắc lòng hắn đang muốn gieo thêm một niềm hy vọng viễn vong nào đó. Sự tự chủ của hắn bao giờ cũng rất tốt, thật ra nếu muốn làm rõ chân tướng thì từ lâu hắn đã có phương pháp cho cô kiểm tra rồi, là do hắn không muốn minh bạch tất cả bởi vì hắn sợ mình thất vọng. Thâm căn cố đế, tận cùng của những tâm niệm, ý thức của hắn lại mong điều này có thể xảy ra: giữa hắn và cô có thêm một sự ràng buộc.

Hắn biết, mong muốn này của hắn mang đầy ích kỷ. Lúc trước ép cô xóa đi tất cả, bây giờ cũng chính là hắn nhưng lại hy vọng cô cho hắn thêm một điều tốt đẹp mà mình từng chối từ bằng cách tàn nhẫn nhất.

Và hắn cũng biết rằng chuyện này trong tình huống của hai người là nghiêm cấm, điều hắn cần làm là phải dùng mọi phương thức để tránh cho hắn và cô có thêm sự ràng buộc liên quan, thế mà cuối cùng hắn vẫn hay cố tình làm ngơ mỗi khi gần gũi với cô, đây há chẳng phải là cố tình phạm quy sao?

Có lẽ, lòng hắn đã mâu thuẫn ngay từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.

Đôi môi của hắn bây giờ thoáng run rẩy, hắn cười không được nữa, trong mắt hoang sơ và đầy mờ mịt, sâu hun hút những cõi sương mù. Cổ họng hắn thấy đau và không sao hô hấp thông thuận được, tức khí ở l*иg ngực chèn ép lên trái tim, giày xéo nó tưởng như sẽ chết, vậy mà hắn còn tưởng rằng linh hồn của trái tim mình đã đặt ở một nơi khác, dù bất cứ giá nào nó cũng không thấy đau. Cơ mà bây giờ, nó lại đau và còn đau âm ĩ... Hắn phải làm sao đây...?

Đột ngột cánh tay phải của hắn bỗng tê rần, và nó cũng đang bắt đầu run lên lẩy bẩy. Hắn giữ chặt lấy nó, cúi mặt thở dốc, mồ hôi trên trán trong tích tắc rịn ra. Đau đớn về thể xác là thế, vẫn không bằng bi thương mang trong lòng.

Thế nhưng, những cảm giác thống khổ này là do hắn tự chuốc lấy, hắn có thể trách được ai, càng không có tư cách trách cô. Bởi vì cô không hề dối gạt bất cứ lời nào, chỉ do hắn hiểu lầm rồi tự vui sướиɠ, đến lúc này cũng tự mình gặm nhấm tàn dư.

Hắn cũng không có tư cách trách cô vì sao lại lén giấu hắn dùng loại thuốc này, tất cả năm xưa một tay hắn tạo dựng, một màn máu tanh đánh đổi cả đứa trẻ mình để ép cô đi vào đường cùng, là do hắn bất chấp thủ đoạn, là do hắn nói hắn không cần đứa trẻ, cho nên cô bây giờ làm theo ý hắn rồi thì có gì là sai. Hắn còn không mau vui mừng, đến đây ai oán cái gì nữa?

Cô giúp hắn cắt đứt tất cả các mối liên hệ, không bắt hắn phải vì cô ràng buộc thêm bất cứ điều gì, chỉ đợi đến ngày phán quyết, hai người cứ như thế trở về với thế giới của mình, từ đó không thấy lại nhau lần nữa bao giờ. Không níu, không nợ, cũng không cần nói thêm lời tạm biệt nào nữa cả. Thế đó, em đi em không đau đớn, tôi ở lại, tôi chẳng phải căm hờn.

Điều hắn muốn là đây. Và hắn buộc lòng phải vui mừng.

Hãy mau cất đi những đau lòng vặt vảnh, hắn chán ghét loại cảm giác này, đứng trên đỉnh của kim tự tháp điều hắn cần chính vứt bỏ trái tim, nhốt linh hồn của mình vào chiếc hộp, ác quỷ như hắn không cần tình cảm, và tình yêu hắn không thể dành cho người phụ nữ Hoắc Duật Hy này. Vì cô sẽ làm người ta đau khổ, ở bên cạnh hắn cô chính là vướng bận, hắn nên hiểu rằng có cô thì hắn sẽ không có Bảo Bối, cũng không còn giữ được ngai cao của mình.

Hắn có thể mất đi tất cả, duy chỉ có Bảo Bối là không! Đến cả cô cũng không có quyền chạm vào Bảo Bối của hắn, Bảo Bối từ trước, bây giờ, và sau này nữa chỉ của mình hắn mà thôi!

"Cạch."

Tư Cảnh Hàn lưu loát đóng ngăn kéo lại, hắn để tất cả về vị trí cũ, nhưng không mang trái tim của mình trở về trong lòng ngực này. Và ban đầu nó cũng chẳng nằm ở đây, trái tim loài ác quỷ không bao giờ ở trong lòng ngực bởi khi hiến mình cho tội lỗi, ác quỷ đã đánh rơi mất linh hồn.

Hắn sẽ không cần nghĩ ngợi thêm đều gì nữa, theo tất cả những lựa chọn trước đây thả mình về phía trước, dù đau dù khổ, không kêu than và không oán hận, một mình gặm nhắm vị tàn dư giữa tĩnh lặng và cô đơn. Tất cả đều đã quay về vị trí cũ như trước lúc hắn bước vào căn phòng này, thời gian dành cho những ngày tháng yên bình cuối cùng của hai người cũng đã hết, không nên chần chừ hay lưỡng lự, hắn bước ra ngoài và mang theo quyết định của ngày sau ly biệt.

Trời chiều hôm nay âm u, tĩnh mịch, vòm cây ngô đồng đỏ rực giờ đây cũng đã rụng hết lá và đang chìm vào ngỏ tối hắt hiu, đêm xuống, ánh đèn càng thêm sáng, chỉ có hy vọng đã tắt mất từ lâu...

______________