Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 487: Nam Cung Triệt ngươi không phải là người

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ s1apihd.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

____

"Ta không có ý trách nàng." Dung Chiêu ôm Vu Hoan càng chặt thêm vài phần: "Nếu chuyện nàng phải làm có năm phần thắng, nàng chỉ cần vui vẻ, ta có dốc hết toàn lực cũng sẽ giúp nàng đạt thành. Nhưng mà Hoan Hoan, nàng làm chuyện này, không hề có phần thắng, ta không có khả năng nhìn nàng lâm vào vực sâu vạn trượng."

Tâm trạng của Vu Hoan phức tạp, ngón tay nàng nhẹ cọ xát trên má Dung Chiêu, đầu ngón tay hơi lạnh, làm trái tim Dung Chiêu đều theo đó mà run rẩy.

Hắn sợ bản thân mình không có cách nào nói động nàng được.

Cô nương trong lòng mình máu lạnh bao nhêu, hắn rất rõ ràng.

Nếu nàng chỉ thích bản thân nàng thôi, nàng sẽ không chút thương tiếc nào mà vứt bỏ bản thân.

Có lẽ cảm nhận được sự bất an của Dung Chiêu, đầu ngón tay Vu Hoan hơi hơi dùng sức: "Dung Chiêu, chàng đừng như vậy, chàng ở trong lòng ta không có cách nào dứt bỏ được. Đừng lúc nào cũng bất an, chàng quan trọng với ta hơn những gì trong lòng chàng nghĩ nhiều lắm."

Sự bất an trong lòng Dung Chiêu vì những lời này mà loại bỏ được một ít.

Những lời ngon tiếng ngọt trong lời thoại của kịch bản luôn là do nam nhân nói, nhưng tới hắn nơi này, hắn lại hy vọng có thể từ trong miệng Vu Hoan nói ra.

Chỉ có chuyện nàng hứa hẹn, hắn mới có thể chân chính an tâm.

"Dung Chiêu, ta cần một ít thời gian, chàng có thể..."

Dung Chiêu chỉ khẽ gật đầu, ở trên cánh môi đỏ của Vu Hoan hôn một ngụm, đứng dậy mặc y phục chỉnh tề, ra khỏi nhà tranh.

Vu Hoan ôm lấy chăn mỏng, nhìn theo Dung Chiêu đi ra ngoài cửa, cửa phòng từ bên ngoài khép lại, chặn những ánh sáng từ bên ngoài tiến vào, cả căn phòng trong nháy mắt lâm vào trong tối tăm.

Vẻ mặt của Vu Hoan cũng dần dần đông lạnh xuống.

Trong ba vạn năm nay, nguyện vọng duy nhất của nàng chính là trở lại lúc Thanh Dương gia tộc còn chưa bị diệt tộc, thay đổi kết cục của bọn họ.

Nàng đã cho rằng đây là ý nghĩa của việc nàng tồn tại trên đời này.

Nhưng mà hiện giờ bị cho biết, nguyện vọng đó không có khả năng thực hiện được, ba vạn năm qua nguyện vọng trong lòng nàng giống như buồn cười đến cực điểm, vì nguyện vọng buồn cười này mà phải trả giá nhiều như vậy.

Thật lâu sau, Vu Hoan xốc chăn lên xuống đất.

Nhưng mà nàng lại không có đi ra ngoài, mà là ở trong phòng chuyển động một vòng.

"Tư Hoàng đại nhân..."

"Tư Hoàng đại nhân, bên ngoài tới rất nhiều người, đang ở địa bàn của chúng ta đánh nhau đó? Chúng ta có nên ném bọn họ ra ngoài không?"

"Tư Hoàng đại nhân..."

Vu Hoan là bị tiếng ồn ào bừng tỉnh, nàng sửa sửa y phục, đẩy cửa đi ra ngoài.

Dung Chiêu đứng dưới táng cây nơi xa, mà Tư Hoàng nằm trên ghế bập bênh, trước mặt hắn quỳ mấy con linh thú, đang ríu rít nói.

Dung Chiêu thấy Vu Hoan ra tới, lập tức đi đến: "Hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện."

"Có bao nhiêu người?" Tư Hoàng nâng nâng đầu, ngữ khí tùy ý.

"Đại khái có 30 người."

"Biết là ai không?"

"Ta biết ta biết." Trong đó một con linh thú như tranh công đứng ra: "Là người của Nam Cung gia."

"Nam Cung..." Tư Hoàng nhíu nhíu mày: "Đừng để cho bọn họ vượt qua ranh giới là được, còn lại các ngươi nhìn mà làm đi."

"Rõ, Tư Hoàng đại nhân." Mấy con linh thú đều lộ ra dáng vẻ vui sướиɠ.

Tư Hoàng nói đừng vượt qua ranh giới, là đừng để cho những người đó vượt qua khu vực bên ngoài Thủy Vân Uyên.

Mà nói linh thú nhìn làm, chính là nói nhóm linh thú có thể tự tiện xử trí những người đó.

Những linh thú này không có Tư Hoàng cho phép, là không thể ra Thủy Vân Uyên.

Mà loài người cũng sẽ không đặt chân vào Thủy Vân Uyên, cho nên có thể có loài người tiến vào, còn có thể cho chúng nó tự tiện giải quyết, đương nhiên nhóm linh thú vui vẻ.

Giống như hỏa khí nghẹn hồi lâu tìm được nơi phát tiết vậy.

Vu Hoan có vài phần tò mò, Nam Cung gia này chạy đến Thủy Vân Uyên làm cái gì?

"Ta đi xem." Vu Hoan ném xuống những lời này lập tức đuổi kịp kia mấy con linh thú.

Dung Chiêu trầm mặc đuổi theo.

"Có cái gì đẹp, Tiểu Hoan Nhi còn không bằng nhìn ta, nàng nhìn ta này xinh đẹp như hoa, còn không có mấy con..." Giọng của Tư Hoàng dần dần yếu xuống.

Mấy con linh thú nhận thấy Vu Hoan đi theo, lập tức thả chậm tốc độ, đi đến phía sau Vu Hoan.

"Vu Hoan đại nhân, Ngài cũng đi xem náo nhiệt?" Trong đó có một con linh thú thật cẩn thận hỏi.

Vu Hoan không tỏ ý kiến.

"Vậy Vu Hoan đại nhân lát nữa ngàn vạn đừng ra tay, bọn ta đều nghẹn đã lâu, Ngài cũng không thể cùng tranh đoạt với bọn ta."

Vu Hoan liếc nhìn con linh thú kia một cái, con linh thú lập tức hiểu rõ, mừng thầm ở phía sau giao lưu với mấy con linh thú khác.

Ý của Vu Hoan đại khái là chỉ đi xem náo nhiệt, sẽ không động thủ, chúng nó có thể yên tâm.

Mấy con linh thú dẫn đường, rất nhanh đã đến nơi.

Vu Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấy linh thú mai phục khắp nơi, đôi mắt sâu kín kia, thấm người đến hoảng loạn.

Lúc Vu Hoan tiến vào, rất nhiều linh thú đều nhìn thấy, đương nhiên đã truyền khắp toàn bộ Thủy Vân Uyên.

Cho nên hiện tại những con linh thú này nhìn thấy Vu Hoan, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Có thậm chí còn có con trộm dịch về phía Vu Hoan bên này.

"Vu Hoan đại nhân, Ngài đã trở lại rồi, Ngài không ở, Tư Hoàng đại nhân như bị động kinh, bọn ta đều sung sướиɠ không nổi nữa." Một con Phi Hổ cọ đến bên chân Vu Hoan, vẻ mặt ấm ức.

"Đây không còn sống rất vui vẻ sao?" Dám nói chuyện với nàng, đều là đã từng bị nàng tấu qua.

Phi Hổ lập tức câm mồm, dịch tới trong bụi cỏ bên cạnh, mắt phát ra lục quang nhìn chằm chằm cánh rừng bên kia.

Trong cánh rừng, hai đám người đang ở đối chiến.

"Vu Hoan đại nhân, ta một đường đi theo bọn họ đến đây, người đứng ở giữa những người đó hình như cầm thứ gì đó."

Ở trung tâm lờ mờ, Vu Hoan thấy rõ người bị vây ở giữa, nhưng dựa trên y phục rất khó phân biệt là ai, nhưng thân hình cao lớn kia, cùng với nữ nhân bên cạnh hắn.

Vu Hoan đoán đó hẳn là Nam Cung Vân Tự và Bách Lý Thanh Hoan.

Lần trước ở Lâm Châu, hai người kia tránh ở trong đám người, hiện tại lại bị người ta đuổi gϊếŧ, bọn họ đang làm cái gì?

"Vu Hoan đại nhân, ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy rồi, trên tay bọn họ có một cái hộp, chính là bởi vì cái hộp kia, bọn họ mới bị một đường đuổi gϊếŧ đến đây. Ai nha, nữ nhân kia bị bắt rồi, dừng dừng..."

Vu Hoan lại lần nữa nhìn qua, quả nhiên ở trong tay Nam Cung Vân Tự nhìn thấy một cái hộp đen nhánh.

Mà lúc này Bách Lý Thanh Hoan đang bị hai người trái phải chế trụ cánh tay, vẻ mặt Nam Cung Vân Tự âm trầm cùng vài người đứng ở trung tâm.

"Vân Tự, giao đồ ra đây." Nam Cung Triệt không biết từ chỗ nào nhảy ra, tử khí trên mặt trầm trầm, giống như người chết.

"Mơ tưởng." Nam Cung Vân Tự hung tợn trừng mắt nhìn Nam Cung Triệt: "Nam Cung Triệt, bọn họ bị ngươi lừa, nhưng ta sẽ không bị ngươi lừa. Trên người của ngươi căn bản không có hơi người, ngươi không phải người, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

Đối với sự chất vấn của Nam Cung Vân Tự, người xung quanh Nam Cung Triệt, không hề phản ứng.

Vu Hoan nhìn kỹ lại, tuy những người đó có sắc mặt hồng nhuận, nhưng là rõ ràng đôi mắt không có tiêu cự.

Đây là bị người ta khống chế?

Nam Cung Triệt...

Sở Vân Cẩm...

Sợ là cùng Sở Vân Cẩm bỗng nhiên sống lại thoát không được liên quan.

Nếu không phải bây giờ nhìn thấy Nam Cung Triệt, Vu Hoan cũng đã quên nhân vật trâu bò Sở Vân Cẩm.

Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên liên kết Sở Vân Cẩm cùng Thần Các.

"Gϊếŧ." Nam Cung Triệt không có trả lời câu hỏi của Nam Cung Vân Tự, mà là trực tiếp phất tay, bảo người phía sau động thủ.

"Đừng mà, Vân Tự..." Hai mắt Bách Lý Thanh Hoan đẫm lệ mông lung nhìn Nam Cung Vân Tự.

Nam Cung Vân Tự chỉ chần chờ một chút, lại lần nữa chiến đấu với người của Nam Cung Triệt thành một đống.

Tiếng chém gϊếŧ rất xa truyền ra, hấp dẫn linh thú càng nhiều.

Chờ bọn họ phát hiện, linh thú đã vây bọn họ chật như nêm cối.

Mà bởi vì nguyên nhân máu tươi, nhóm linh thú đều lộ ra răng nanh, dùng ánh mắt nhìn thức ăn ngon nhìn bọn hắn chằm chằm.