Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 339: Mảnh nhỏ linh hồn cuối cùng

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ s1apihd.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan đánh giá người nam nhân từ trên xuống dưới một lần, nếu không phải vừa rồi nàng nghe thấy giọng nói, nàng hoàn toàn không nhận ra người này là ai.

"Ưm ưʍ..." Ngụy Thiên Hoa muốn phun mảnh vải trong miệng ra, đôi mắt đỏ ngầu trừng Vu Hoan.

Lại là nữ nhân này!

Vu Hoan hoàn toàn không quan tâm hắn, lấy cục đá ra, truyền linh lực vào, cục đá không bất cứ chần chờ gì, bay thẳng đến đỉnh đầu Ngụy Thiên Hoa.

Cục đá dừng lại ở trên đỉnh đầu của Ngụy Thiên Hoa, xoay tròn hai vòng, sau đó liền bất động.

"Sao lại thế này?" Dựa theo hình huống lúc trước, nếu trong cơ thể của Ngụy Thiên Hoa thật sự có mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt, màu sắc của cục đá sẽ thay đổi.

Nhưng mà bây giờ cục đá không có bất cứ thay đổi gì...

"Đây chắc chắn là hồn phách của Thiên Nguyệt, không biết có phải do trận pháp hay không, đã xảy ra thay đổi, hiện tại đã bắt đầu tranh đoạt thân thể hắn."

Vu Hoan dùng Linh Hồn Chi Lực bao trùm qua, quả nhiên cảm nhận được trên người Ngụy Thiên Hoa có hai cổ sức mạnh, một cổ sức mạnh tương đối yếu, nhưng đang không ngừng cắn nuốt cổ sức mạnh khác.

Vu Hoan ngây người, vậy cũng được sao?

Thế giới này thật là càng ngày càng điên cuồng mà!

Khả năng nhận thấy được có người đang gây bất lợi với mình, cổ sức mạnh kia bắt đầu tăng tốc độ, sau khi bọn họ tiến vào đang không ngừng tăng tốc.

Trên mặt Ngụy Thiên Hoa tràn đầy dữ tợn, con ngươi một lát dịu dàng, một lát lại tàn nhẫn.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vu Hoan có chút bất lực nhìn Dung Chiêu, nếu hiện tại nàng mạnh mẽ tách mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt ta thì có thể tạo thành tổn thương hay không?

Đương nhiên, nàng không phải đang suy xét Ngụy Thiên Hoa, mà là Thiên Nguyệt.

Dung Chiêu trầm ngâm một lát, ánh mắt có chút phức tạp: "Một khi hắn chiếm cứ thân thể này, cho dù nàng có Ly Hồn Thạch đi chăng nữa cũng khó mà tách ra được."

"Cho nên phải một đao chặt đứt dây rối, gϊếŧ hắn?" Vu Hoan xắn tay áo, chuẩn bị ra tay chém người.

Dung Chiêu: "..." Không nên hở một tí là gϊếŧ người mà!

Không cần gϊếŧ người, cũng có rất nhiều cách giải quyết.

Dung Chiêu nhanh chóng dịch vài bước về phía Vu Hoan, cản tầm mắt của Vu Hoan lại, sợ nàng nhai răng rắc Ngụy Thiên Hoa.

"Ta ổn định hắn trước, nàng phải tách mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt với tốc độ nhanh nhất." Dung Chiêu có chút bất đắc dĩ: "Gϊếŧ hắn, cũng không giải quyết được vấn đề."

"Ồ." Vu Hoan buông tay áo, có chút thất vọng.

Nhưng rất nhanh nàng liền dời lực chú ý, trong lòng Dung Chiêu hơi hơi có chút khó chịu, cái tên tiểu tử không hề có chút máu mủ cọng lông gì đến nàng, vậy mà có vị trí quan trọng trong lòng nàng như vậy.

Dung Chiêu dùng thần lực khống chế Ngụy Thiên Hoa, sợ hắn lộn xộn, đơn giản trực tiếp làm hắn hôn mê.

Được tín hiệu có thể động thủ của Dung Chiêu, Vu Hoan mới móc Ly Hồn Thạch ra.

Chia lìa hồn phách, so với chặt đứt khế ước còn phức tạp hơn, một khi không cẩn thận, chẳng những người bị chia sẽ bị thương mà ngay cả Vu Hoan, cũng sẽ vì phản phệ mà bị thương nặng.

Vu Hoan cẩn thận khống chế Ly Hồn Thạch, trong ánh sáng màu lam, Vu Hoan nhìn thấy hai luồng sương mù đang chiếm cứ trong cơ thể Ngụy Thiên Hoa.

Đó chắc là linh hồn...

Hai luồng sương mù ai cũng không nhường ai, đều muốn chiếm cứ vị trí càng nhiều, khống chế chủ quyền.

Vu Hoan hít sâu một hơi, dây tơ màu lam theo ý nghĩ của nàng, chầm chậm thấm vào trong thân thể của Ngụy Thiên Hoa.

Đây là chuyện rất tinh tế, Vu Hoan làm vài lần, đều sắp bị tra tấn mà chết.

Nàng phải đem dây tơ màu lam quấn quanh trên mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt, lôi nó ra khỏi cơ thể Ngụy Thiên Hoa, không thể có chút sai lầm nào.

Vu Hoan nhìn hai luồng sương mù, tương đối nhỏ hơn chắc là Thiên Nguyệt, cho nên, nàng trực tiếp khống chế dây tơ màu lam đến gần luồng sương mù kia.

Vốn nghĩ tiếp cận một chút sau đó chậm rãi quấn lên.

Ai biết, dây tơ màu lam mới vừa đυ.ng vào đoàn sương mù, sương mù bỗng chốc tản ra biến thành vài đoàn sương mù nhỏ.

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, mẹ nó còn có thể như vậy à!

Mảnh nhỏ linh hồn biến dị đều trâu bò như vậy sao? Tách ra rồi mà ngươi còn có thể khép lại?

Sự thật cũng đúng là như thế, sương mù tách ra, vòng qua dây tơ màu lam đó, rất nhanh đã hợp thành một đoàn.

Không biết có phải ảo giác của Vu Hoan hay không, nàng tựa hồ cảm nhận được đoàn sương mù kia đang khinh thường và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Mảnh nhỏ linh hồn của Thiên Nguyệt sao lại nghịch ngợm như vậy?

Linh hồn lấy tam hồn làm chủ, mà mảnh nhỏ linh hồn trong cơ thể Ngụy Thiên Hoa chính là chủ hồn phách tà ác cùng tất cả các mặt trái của cảm xúc.

Cho nên, nàng mới có cái loại cảm giác này.

Vu Hoan lại lần nữa quấn quanh dây tơ lên, đoàn sương mù kia lại lần nữa phân tán, lặp đi lặp lại mấy lần, quả thật cứ như đang chơi đùa với Vu Hoan vậy.

Vu Hoan giận, thật đúng là nghĩ nàng dễ bắt nạt hả?

Động tác lần này của Vu Hoan nhanh hơn rất nhiều, dây tơ màu lam quấn quanh một đoàn sương mù phân tán kia, sau một giây đã trói rắn chắc.

Còn lại mấy đoàn sương mù nhỏ lập tức táo bạo lên, bắt đầu loạn đâm trong cơ thể Ngụy Thiên Hoa, một luồng sương mù khác co đầu rút cổ ở bên cạnh sương mù kia, bị va chạm như vậy cũng bắt đầu nhúc nhích.

Hai bên rõ ràng là tư thế muốn đánh nhau!

Vu Hoan cắn răng một cái, tốc độ nhanh hơn, thành thạo trói hết sương mù lại, ở trong cơ thể Ngụy Thiên Hoa tạo thành đoàn thể nhỏ màu lam.

Linh hồn của Ngụy Thiên Hoa đã bắt đầu lang thang đến, Vu Hoan nhanh chóng kéo lấy đoàn sương mù rút khỏi thân thể của Ngụy Thiên Hoa.

Mới vừa rút ra, cục đá vẫn luôn ở trên đầu Ngụy Thiên Hoa liền xoay tròn, mảnh nhỏ linh hồn bị trói thành một đoàn bắt đầu hội tụ lại cục đá kia.

Vu Hoan thu hồi lại Ly Hồn Thạch, dây tơ màu lam lập tức biến mất, những sương mù màu đen bỗng chốc bay đến cục đá kia, hoàn toàn đi vào trong cục đá.

Cuối cùng cũng xong.

"Còn thiếu một mảnh nhỏ cuối cùng." Dung Chiêu cầm cục đá cẩn thận quan sát một phen.

"Ừ, tốc độ phải nhanh hơn, nếu còn xảy ra tình huống như hôm nay thì phiền phức." Hôm nay được Dung Chiêu phát hiện kịp thời, nếu nàng không tìm được, hậu quả không dám tưởng tượng.

Vu Hoan nhìn Ngụy Thiên Hoa hôn mê một cái, lắc lắc đầu, cùng Dung Chiêu rời đi.

Nhưng mà một mảnh nhỏ cuối cùng, Vu Hoan dùng hết cách cũng không tìm được, thật giống như bốc khói khỏi thế gian.

Theo thời gian trôi qua, tâm trạng của Vu Hoan càng ngày càng bực bội.

"Dung Chiêu, chàng nói có phải rời khỏi Phủ Giang Thành rồi không?" Vu Hoan nhìn núi non nơi xa, ánh mắt u ám, nàng đã tìm trong cánh rừng này rất lâu rồi.

Dung Chiêu im lặng không nói, cái khả năng này rất lớn.

Nhưng mà đại lục lớn như vậy, bốn phương thông suốt, muốn bọn họ đi đâu tìm?

Vu Hoan gục đầu xuống, chặn thần sắc trên mặt, lẩm bẩm: "Ngưng Hồn Chi Thuật..."

"Nàng nói cái gì?"

Âm thanh nỉ non của Vu Hoan bị gió thổi bay, Dung Chiêu không nghe rõ.

"Không có gì." Vu Hoan lắc đầu, chắc chắn Dung Chiêu sẽ không cho mình làm.

Hơn nữa... cách làm bây giờ của nàng đã xem như là vi phạm Thiên Đạo, không biết khi nào sẽ bị trời phạt nữa.

Dung Chiêu vòng tay qua ôm Vu Hoan, tay đặt ở phía sau lưng nàng, đột nhiên kéo nàng lại phía mình, giọng nói trầm thấp vang lêи đỉиɦ đầu nàng.

"Đẩy bản thân vào trong nguy hiểm, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng nghĩ dấu ta làm gì đó. Ta có thể tập hợp linh hồn của hắn lại, thì cũng có thể hủy diệt hắn."

Đầu Vu Hoan xuất hiện ba vạch đen, biến thành nam nhân bá đạo là cái quỷ gì?