Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 277: Ta không có tiền ta đặc biệt nghèo

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ s1apihd.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Đại Béo xoay người, sau đó Vu Hoan nhìn thấy đồ vật bên đường rối tung rối mù rơi xuống đất.

Quả thật... rất béo!

Đại Béo đi hai bước, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Vu Hoan còn đứng tại chỗ: "Đi thôi!"

Vu Hoan: "..." Ta không có tiền.

Ta đặc biệt nghèo, đặc biệt đặc biệt nghèo!

Tiền đều ở chỗ Dung Chiêu rồi!

Liên Mặc thấy người vây xem ngày càng nhiều, lôi kéo Vu Hoan đuổi theo Đại Béo.

Bây giờ Đại Béo mới hài lòng tiếp tục đi về phía trước.

Không biết có phải thân phận của Đại Béo không đơn giản hay không, làm rớt không ít đồ nhưng không có ai tiến lên bắt hắn bồi thường.

Đại Béo vẫn luôn đi về phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xem bọn Vu Hoan có theo kịp hay không.

"Ngươi làm gì?" Vu Hoan hất Liên Mặc ra, có chút bất mãn trừng hắn.

Liên Mặc bật cười: "Ở đó rồng rắn hỗn loạn, chúng ta đợi ở đó không có chỗ tốt."

Vu Hoan bĩu môi, ngạo mạn lại khoe khoang nói: "Ta lại không sợ."

Liên Mặc xấu hổ, quên mất tính tình của vị này rồi.

"Ở đó nhỏ hẹp, nếu đánh nhau cũng không chơi được nhiều."

Vu Hoan: "..."

"Thấy các ngươi cũng không có nhiều tiền, chọn ở đây đi!" Vẻ mặt Đại Béo "ta vì suy nghĩ cho các ngươi" nhìn Vu Hoan.

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, nhìn tửu lầu trước mặt.

Này mẹ nó đây là nơi không có tiền là không được vào đúng không?

Xem cách bài trí này, vị trí mặt tiền này, không phải quan to hiển quý cũng không dám vào bên trong ăn uống đúng không?

"Ồ, đây không phải Đại Béo sao? Lại tìm được người... khách quý mời ngươi ăn cơm à?" Từ trong tiệm đi ra một tiểu nhị, nhìn Đại Béo liền hét to lên.

Vu Hoan dám cá, từ người trong câu nói của tiểu nhị còn chưa nói xong kia, tuyệt đối là tìm được người làm thịt.

Đại Béo chụp lên bả vai tiểu nhị: "Như thường lệ."

Tiểu nhị thương hại nhìn Vu Hoan và Liên Mặc một cái: "Mời vào bên trong, ta đi chuẩn bị cho các vị."

Đại Béo lần này không đi ở phía trước nữa mà cho Vu Hoan và Liên Mặc đi ở phía trước, có lẽ là sợ bọn họ chạy.

Vu Hoan ngạo kiều hừ một tiếng, dù sao nàng cũng không có tiền. Tục ngữ có nói đầu trọc không sợ bị nắm tóc.

Quy mô của tửu lầu rất rộng lớn, đại sảnh đều bày hơn ba mươi cái bàn, cầu thang lên lầu được xây dựng đặc biệt tinh xảo, vô cùng rắn chắc.

Vu Hoan đang hoài nghi đây không phải là nơi được xây dựng vì Đại Béo chứ?

Bọn họ đi lên lầu hai, là phòng riêng.

"Ta nói với các ngươi, quán ăn này đồ ăn thật sự rất ngon, các ngươi tuyệt đối chưa từng ăn qua." Đại Béo ngồi xuống, liền bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

Vu Hoan ngồi như một lão thần không biết đang nghe hay không nghe.

Tốc độ đem đồ ăn lên rất nhanh, đại béo giới thiệu còn chưa xong đồ ăn đều đã bày lên xong hết rồi.

"Tới tới, ha ha." Đại Béo bày ra tư thế chủ nhân.

Vu Hoan ha hả hai tiếng, không để ý đến Đại Béo, Liên Mặc uyển chuyển tỏ vẻ hắn không ăn.

Đại Béo cũng không khách khí, ngay cả đũa cũng không cần mà như làn gió quét sạch mọi thứ.

Tư Hoàng ăn nhiều nhưng do hắn lớn xem đẹp mắt, tướng ăn nhìn vào tương đối ưu nhã, nhìn hắn ăn cái gì cũng rất dễ dàng khiến người khác chấp nhận.

Nhưng mà...

Đại Béo này, giá trị nhan sắc không cao thì cũng thôi đi, tướng ăn còn hung tàn như vậy.

Liên Mặc tỏ vẻ bị dọa đến rồi.

"Ác ươi à ần ầu iên ến ủ ang ành ao?" Đại béo vừa gặm một khối thịt không biết thịt gì vừa hỏi.

Vu Hoan: "..." Nói cái quỷ gì vậy?

Đại béo nuốt xuống thịt trong miệng: "Các ngươi là lần đầu tiên đến Phủ Giang Thành sao?"

"Nếu không thì sao bị ngươi hố?" Vu Hoan không chút lưu tình châm chọc lại.

Sắc mặt Đại Béo khẽ biến, nhưng rất nhanh hắn lại vùi đầu tiếp tục ăn, thẳng đến khi trên bàn không còn sót lại thứ gì, hắn còn chưa đã thèm nói: "Là các ngươi đυ.ng phải ta, chẳng lẽ không nên tạ lỗi?"

"Lúc ấy ta không chém ngươi thì ngươi nên trở về thắp hương bái Phật mới đúng."

"Ta nói cho ngươi biết, ta là người tương đối dễ nói chuyện, ngươi mời ta ăn một bữa cơm là xong, nếu ngươi gặp phải bọn ác bá thì ngươi có thể đã thê thảm rồi."

"Hiên tại chém ngươi cũng còn kịp."

Liên Mặc: "..."

Hai người này đây là lời các ngươi nên nói sao?

Thấy Vu Hoan thật sự lấy Thiên Khuyết Kiếm ra, Liên Mặc vội vàng ấn cánh tay nàng xuống: "Tuy rằng ở Phủ Giang Thành gϊếŧ người không phạm pháp, nhưng mà... Đại Béo này nàng không thể gϊếŧ."

Vu Hoan không tiếng động hỏi, vì sao?

Liên Mặc nhìn Đại Béo còn đang lải nhải, híp mắt lại: "Ta có được một tin, hội đấu giá tuy rằng ở cửa hàng Thịnh Gia, nhưng người sở hữu hàng hóa đấu giá lại không phải của Thịnh Gia."

"Rồi sao?" Nhà đấu giá không lấy ra hàng đấu giá cũng là chuyện bình thường mà.

"Người sở hữu hàng hóa là... Chúc phủ. Hắn họ Chúc."

Vu Hoan nhướng mày, trong mắt chói lọi viết mấy chữ "sao ngươi biết?".

Tên Đại Béo này cho tới bây giờ cũng chưa từng giới thiệu hắn họ gì.

Liên Mặc chỉ y phục của Đại Béo, Vu Hoan theo đó nhìn qua, lập tức sáng tỏ.

Ở chỗ vạt áo kia có thêu một chữ Chúc nho nhỏ.

Vu Hoan nhếch miệng với Liên Mặc, khẽ cười, Liên Mặc cho rằng Vu Hoan nghe lọt tai, liền buông tay nàng ra.

Ai biết vừa mới buông ra, Vu Hoan đã cầm Thiên Khuyết Kiếm gác lên cổ Đại Béo.

Ách... nếu chỗ đó còn có thể nói là cổ.

Giọng nói Đại Béo đột nhiên im bặt, một đôi mắt nhỏ xém nhìn không thấy nữa đột nhiên mở to không ít: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Đừng nhúc nhích nha, kiếm ta rất nhanh đó!" Vu Hoan nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, dừng ở trong tai người khác rất là thoải mái.

"Ta... ta... ta ta còn không phải là... ăn của ngươi một bữa thôi sao? Ngươi đến nỗi... muốn mạng của ta ư?" Giọng nói của Đại Béo có chút run.

"Ta chưa nói muốn mạng của ngươi nha." Vu Hoan cười tủm tỉm kề sát vào Đại Béo: "Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi thành thật trả lời ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?"

Con ngươi Đại Béo xoay chuyển, sau đó gật đầu, tựa hồ có chút khẩn trương đặt bàn tay xuống phía dưới cái bàn.

"Nhà các ngươi có phải bảo quản đồ vật đấu giá lần này không?"

Đại Béo gật đầu, không ngừng run rẩy thịt mỡ trên mặt.

"Vậy ngươi biết vài thứ kia đặt ở đâu không?"

Đại Béo lắc đầu: "Không biết, ta chỉ là con tiểu thϊếp không được sủng ái, những việc này ta không có tư cách hỏi đến."

Vu Hoan nheo nheo mắt, đè sát Thiên Khuyết Kiếm vào cổ hắn: "Thật sự?"

"Thật sự thật sự, chuyện này là do Chúc Dung phụ trách, hắn là trưởng thiếu gia của Chúc gia." Đại Béo bị Vu Hoan dọa như vậy, trực tiếp bán đứng người khác.

Vu Hoan thu Thiên Khuyết Kiếm lại, Đại Béo thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Biết ta là ai không?" Vu Hoan nghiêng đầu, vẻ mặt không có ý tốt.

Tim Đại Béo lại treo lên: "Là... là ai?"

Vu Hoan đứng dậy, dáng vẻ lưu manh huýt sáo: "Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút là biết ta là ai."

Liên Mặc học ánh mắt của tiểu nhị, thương hại nhìn Đại Béo liếc mắt một cái, dám lừa vị này, quả thật là chê sống lâu.

Vu Hoan và Liên Mặc mới ra khỏi phòng, một đám người hấp tấp tiến vào: "Đại Béo, xảy ra chuyện gì?"

Đi đầu là tiểu nhị lúc trước kia.

Đại Béo đưa tay ra khỏi gầm bàn, phía dưới có một cơ quan, vừa rồi hắn duỗi tay ấn cái cơ quan đó.

Nhưng Vu Hoan chỉ hỏi hắn hai câu hỏi, chờ bọn họ đến người ta đều đi rồi.