Vào đông, lãnh nguyệt treo cao, màn đêm bao trùm Đàm Môn Trấn.
Bởi vì sự kiện hang Mỹ Nhân đã kết thúc, vậy nên Đàm Môn Trấn vốn vắng vẻ về đêm cũng dần bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Phòng Tô Từ Nhi ở đối diện với phố xá dưới lầu, ngửi thấy mùi thơm, nàng không cầm lòng được, lén lút xuống lầu.
Để tránh việc mỹ mạo của mình gây ra rắc rối, Tô Từ Nhi bèn đội một chiếc mũ che mặt.
Mỹ nhân thanh y nhẹ nhàng, vừa bước ra khỏi khách điếm, khí chất siêu phàm thoát tục lập tức thu hút tất cả sự chú ý. Tầm mắt mọi người đều chuyển đến trên người nàng, thế nhưng vào lúc nhìn tới chiếc mũ che mặt kín đáo kia, ai nấy đều cảm thấy tiếc nuối.
Tô Từ Nhi không để ý đến ánh mắt của người khác, nàng dừng chân nơi góc phố, trong nháy mắt hương vị khói lửa từ bốn phương tám hướng len qua mũ che mặt mà tràn tới.
Tiếng người hòa lẫn với tiếng ngựa hí và tiếng trẻ con khóc, vang lên không ngớt, lớp lớp chồng chéo, không ngừng truyền đến, khiến Tô Từ Nhi cảm thấy gần gũi lạ thường.
Đó là một cảm giác bình yên, an lành chỉ có ở nhân thế.
Thật ra Tô Từ Nhi không hiểu được khát vọng của người tu tiên, truy cầu vĩnh sinh rồi sẽ thế nào? Sống lâu như vậy để làm gì? Những gì đã mất sẽ không bao giờ trở lại.
Vĩnh sinh đối với nàng mà nói, sớm đã trở thành một sự giày vò. Nói đúng hơn, cuộc sống như vậy đối với nàng, chẳng khác gì một lời nguyền.
Tô Từ Nhi thở dài, vừa quay đầu liền bắt gặp bánh hoa mai mới ra lò.
Ấy chà chà!
Tô Từ Nhi mua một chiếc bánh hoa mai, rồi lại cầm lấy một chiếc đèn hình con ngựa xinh đẹp.
"Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa..." Nhờ chiếc mũ che mặt, Tô Từ Nhi thoải mái xách theo chiếc đèn ngựa xinh xắn chơi tới quên trời quên đất.
Nàng đi ngang qua một tiệm bánh bao ven đường, đúng lúc ông chủ đang mở nắp nồi hấp.
Làn khói bốc hơi tựa nước nóng xối giữa trời đông giá rét, từ trên cao hạ xuống, lập tức bao lấy nàng.
Tô Từ Nhi khựng lại, vô thức nhắm mắt, vào lúc mở mắt ra một lần nữa, nàng nhìn thấy một vũng nước trên mặt đất.
Vũng nước kia phản chiếu hình dáng hiện tại của nàng.
Chỉ khoảng năm, sáu tuổi, mặc chiếc áo nhỏ màu hồng sen, tóc thắt hai bím đen nhánh, hai má trắng sữa, đôi mắt đen láy, xinh đẹp tinh xảo như bé con bước ra từ trong tranh.
Quát đờ phắc? Sao nàng lại cải lão hoàn đồng rồi?
"Hệ thống?" Tô Từ Nhi réo hệ thống.
"Có đây."
"Chuyện gì thế này?"
Hệ thống trả lời: "Cô đang mơ."
Mơ ư?
Tô Từ Nhi hoang mang cúi đầu, cô bé phản chiếu trong vũng nước cũng nghẹo đầu nhìn nàng, bím tóc nhỏ vểnh lên, nhìn thấy mà cưng.
Tô Từ Nhi sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra trong nguyên tác có một đoạn tình tiết gọi là: Lưới Trúc Mộng.
Lưới Trúc Mộng vật cũng như tên, là thứ có năng lực dệt ra được những mộng cảnh, là một tiên khí thượng phẩm, uy lực không thể xem thường.
Mộng, có thể là mộng đẹp.
Nó có thể biến những điều mà ngươi khao khát nhất dệt thành mộng, sân si tham niệm, quyền lợi, phú quý, thân tình, hữu nghị, tình yêu, không gì là không thể, chỉ có ngươi không nghĩ tới mà thôi.
Vô số tu chân giả tự cho là đã thoát khỏi thế tục hồng trần, rốt cuộc vẫn lạc lối bên trong lưới Trúc Mộng, họ hoặc bị mê hoặc bởi quyền sắc, hoặc bị mê hoặc bởi du͙© vọиɠ đã tích lũy từ lâu trong lòng, dù thế nào đi nữa, người có thể bước ra khỏi đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà những người này đều là những bán tiên Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết từ trăm năm trước.
Mộng, cũng có thể là ác mộng.
Nó có thể moi ra những nỗi sợ hãi kinh hoàng nhất trong lòng ngươi, dệt chúng thành một chuyến hành trình mộng cảnh sống động nhất, khiến đạo tâm của ngươi dao động, phá tan nội tâm ngươi. Nhẹ thì trở nên điên loạn, nặng thì tổn hại tới thần hồn đến mức không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ để rồi tự bạo mà chết.
Tô Từ Nhi nhớ rằng đoạn tình tiết này chủ yếu được dùng để giúp nam chủ đột phá thăng cấp, đồng thời gia tăng tình cảm giữa nam nữ chủ.
Nữ chủ dịu dàng thiện lương đã cứu nam chủ ra khỏi ảnh hưởng của tâm ma, rồi cả hai bắt đầu bước vào giai đoạn tình cảm mập mờ ngọt ngào.
Còn một pháo hôi làm nền giống như nàng, sau khi nam chủ vượt qua được tâm ma thì sẽ tới cứu thôi ấy mà. Chẳng qua kịch bản Mary Sue thường thấy tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người nguyên thân. Nguyên thân vốn là người cao ngạo, lại được cứu bởi tên tiểu sư đệ mà mình vẫn luôn xem thường và ức hϊếp, trong lòng chẳng có chút cảm động nào, trái lại chỉ toàn là oán hận.
Phần ân tình kia cuối cùng cũng sẽ phát triển thành độc dược, để rồi dẫn tới cốt truyện tháp Trấn Ma.
Vậy nên bây giờ. . . Nàng chỉ cần ngoan ngoãn theo đúng tình tiết, nằm yên đó chờ Hoa Tập Liên đến cứu là được, đúng không?