Sơ Tranh giơ tay kéo Dạ Mị về vị trí, người sau thụ sủng nhược kinh liếc nhìn cô một cái.
Bầu không khí trong phòng bao trở nên hơi căng thẳng.
Dạ Mị không có lập trường để nói gì, kim chủ không cho hắn nói chuyện thì hắn không thể nhiều lời.
Nhưng may mà phía sau có người dẫn chủ đề về chính sự, lúc này bầu không khí mới dần dần ấm lại.
"Mấy người đi ra ngoài trước đi." Có thể là muốn nói chuyện quan trọng, những người còn lại đều bảo người bên cạnh ra ngoài trước.
"Vậy tôi ra ngoài đây." Dạ Mị cũng đứng dậy theo.
"Không cần, anh ngồi đó."
Sơ Tranh vừa nói ra lời này, ánh mắt những người còn lại đưa tới lập tức trở nên kỳ quái.
Vừa rồi có thể nói là cô để ý đến người đàn ông này.
Bây giờ họ muốn nói chuyện, cô cũng không ngại đối phương nghe, thế này thì có hơi...
Dạ Mị hơi chần chờ, rất hiểu chuyện nói: "Tôi muốn ra ngoài đi toilet."
Mặc kệ họ muốn nói chuyện gì, Dạ Mị đều cảm thấy mình đừng nghe thì tốt hơn.
Đương nhiên hắn cũng kinh ngạc vì Sơ Tranh lại yên tâm về hắn như thế.
"... Ừ." Sơ Tranh buông hắn ra: "Đừng có chạy lung tung."
Dạ Mị nở một nụ cười yếu ớt, lễ phép lui ra khỏi phòng, cũng đóng cửa lại.
-
Dạ Mị ở trong toilet sửa sang lại quần áo, sau khi ra ngoài thì đứng ở biên giới, nhìn đám người chuyện trò vui vẻ trong kia.
Hắn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi...
So với người mà những người kia mang đến, hình như cô đối xử với mình rất đặc biệt.
Dạ Mị nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cười cười.
Cũng chỉ là cô tiện tay nuôi, có thể đặc biệt đi đâu được chứ.
Hắn chỉ cần làm tốt chuyện mình phải làm là được rồi.
Dạ Mị hất những suy nghĩ kỳ quái kia ra, thoáng liếc mắt qua nhìn thấy một người quen thuộc.
Bóng người lắc lư, chỉ vừa đảo mắt thì người đã biến mất.
Dạ Mị nhíu mày, vội vàng đi qua phía bên kia.
Hành lang phủ thảm dày, đạp lên không phát ra chút âm thanh nào, Dạ Mị một đường tìm qua.
Rõ ràng trông thấy chạy về hướng này mà...
Dạ Mị nhìn thấy chỗ lối thoát hiểm có người ẩn núp, lén lén lút lút cầm điện thoại di động, chuẩn bị chụp ảnh gì đó, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi.
"Anh đang làm gì đó!"
Giọng nói của Dạ Mị vang lên làm người kia giật mình, vội vàng cầm chặt điện thoại chạy về một phương hướng khác.
Dạ Mị đuổi hai bước nhưng không đuổi kịp, vừa rồi người kia vừa lấy điện thoại di động ra, chắc là chưa chụp được...
Hắn quay đầu lại thì thấy một chàng trai trẻ tuổi dẫn theo một cô gái đi từ lối thoát hiểm ra.
"Chụp được rồi à?" Chàng trai lưu manh vô lại hỏi Dạ Mị.
Dạ Mị nhíu mày: "Chắc là chưa."
Dạ Mị quan sát cô gái kia vài lần, cô gái né tránh ánh mắt Dạ Mị: "Không sao đấy chứ?"
"Không sao, anh ta sẽ không nói lung tung."
Cô ta thở phào: "Vậy em đi trước đây." Cô gái xách váy lễ phục rời khỏi nơi này.
"A Lâm, em đang làm gì vậy?" Dạ Mị đi đến trước mặt chàng trai kia: "Tai tiếng lần trước của em vẫn chưa..."
Cô gái vừa rồi hắn biết, là thành viên của một nhóm nhạc nữ rất hot gần đây.
Người lần trước rõ ràng không phải cô ta...Lật Lâm không nhịn được nói: "Mắc mớ gì tới anh chứ."
Dạ Mị: "Bây giờ em không thể có tai tiếng nữa..."
"Chuyện của tôi, anh bớt can thiệp vào đi!"
"A Lâm..."
Lật Lâm cắt ngang lời Dạ Mị, giống như cười mà không phải cười: "Nghe nói anh có kim chủ rồi?"
Dạ Mị sững sờ: "Ai nói cho em biết?"
"Ai nói cho tôi biết anh không cần quan tâm." Lật Lâm đi vòng quanh Dạ Mị hai vòng: "Anh trai tốt của tôi, trước kia không phải anh nói tuyệt đối sẽ không bán thân thể sao?"
Dạ Mị siết chặt cánh tay đang buông thõng: "A Lâm, anh..."
Dạ Mị ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Lật Lâm: "Sao không nói đi? Nói không nên lời rồi à? Chậc... Khi giáo huấn tôi thì làm ra vẻ lắm, sao khi đến lượt anh thì không nói ra được rồi? Anh nói xem anh có đạo đức giả không cơ chứ?"
"A Lâm, anh chỉ vì muốn tốt cho em..."
"Tốt cho tôi?" Lật Lâm ác liệt cười lạnh một tiếng: "Được thôi, không phải anh lấy được vai nam phụ của « Tuyết vực » sao? Cho tôi đi."
Dạ Mị không biết Lật Lâm lấy được tin tức từ đâu, nhưng hắn cũng không từ chối, chỉ nói: "A Lâm, lịch trình của em..."
"Lịch trình của tôi tôi sẽ sắp xếp." Lật Lâm nghiêng đầu, nụ cười lại có một chút ngây thơ: "Anh trai, anh có cho không đây?"
Dạ Mị chưa kịp trả lời thì có người gọi tên Lật Lâm.
Bên kia hành lang, chẳng biết Bạch Mãn Xuyên đứng ở đó từ lúc nào.
Bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông, dung mạo giống Bạch Mãn Xuyên đến mấy phần, thân hình cao hơn Bạch Mãn Xuyên một chút, khí thế cũng cường thế hơn Bạch Mãn Xuyên quá nhiều.
"Bạch tổng?" Lật Lâm cũng thuộc công ty giải trí Diệu Quang, nhìn thấy Bạch Mãn Xuyên, rất ngoài ý muốn.
Hắn ta càng không nghĩ tới Bạch Mãn Xuyên sẽ chủ động gọi hắn ta...
Phải biết bình thường cho dù họ đυ.ng mặt, vị Bạch tổng này cũng chưa từng nhìn tới hắn ta.
Bạch Mãn Xuyên mỉm cười vẫy gọi: "Có chút việc nói với cậu, đi theo tôi."
Lật Lâm: "..."
Lật Lâm nhìn Dạ Mị một chút, hạ giọng: "Anh, trong vòng ba ngày, hi vọng tôi có thể trông thấy kịch bản."
Hắn ta vượt qua Dạ Mị, đi về phía Bạch Mãn Xuyên.
Khi đi ngang qua người đàn ông bên cạnh Bạch Mãn Xuyên, Lật Lâm nhịn không được mà run sợ.Người này... Là ai vậy?
Bạch Mãn Xuyên dẫn Lật Lâm rời đi, người đàn ông kia đi qua phía Dạ Mị: "Bạch Tẫn Ý."
Dạ Mị hoàn hồn, nhận ra là đối phương giới thiệu tên mình.
"Chào Bạch tiên sinh."
Bạch Tẫn Ý... Thân thích của Bạch Mãn Xuyên sao?
Bạch Tẫn Ý gật đầu, giọng điệu lãnh đạm xa cách: "Sao không ở cùng tiểu thư?"
Dạ Mị hơi mấp máy môi: "Thu... Tiểu thư sao? Cô ấy có việc cần bàn, nên tôi ra ngoài... Vừa vặn gặp phải Lật Lâm."
Dạ Mị theo bản năng giải thích.
"Ừ." Hiển nhiên Bạch Tẫn Ý không quan tâm hắn đang làm gì, chỉ giống như đang hoàn thành nhiệm vụ: "Tôi dẫn cậu về, tiểu thư không tìm thấy cậu sẽ tức giận."
"... Vâng, được."
Dạ Mị đuổi theo sát Bạch Tẫn Ý.
Trên đường đi Bạch Tẫn Ý đều không nói chuyện, mặt không gợn sóng, cực kỳ giống vị kia...
Dạ Mị cẩn tuân quy tắc nhìn ít nói ít, đi theo Bạch Tẫn Ý trở lại bên ngoài phòng bao kia.
Bạch Tẫn Ý đặt tay lên tay nắm cửa của phòng bao, tư thế đè xuống bỗng dừng lại: "Tài nguyên tiểu thư cho tốt nhất cậu đừng cho ra ngoài nữa, đừng hại em trai cậu."
Cửa phòng bao bị đẩy ra, âm thanh bên trong tràn ra.
"Bạch tổng."
"Sao Bạch tổng lại tới đây..."
"Tôi đi trước, anh tự bàn bạc đi, về sau loại chuyện này đừng gọi tôi đến thay anh nữa, phiền."
"... Tiểu thư đi thong thả."
Bạch Tẫn Ý nhận lấy công việc của Sơ Tranh, Sơ Tranh đi từ bên trong ra, Dạ Mị còn ngây người đứng tại chỗ.
Sơ Tranh giơ tay lung lay trước mặt hắn: "Phát ngốc gì thế?"
Dạ Mị hoàn hồn, mang theo sự áy náy: "Xin lỗi."
"Về thôi."
"... Được."
Dạ Mị nhìn vào trong phòng bao một chút, người đàn ông tên Bạch Tẫn Ý kia...
Chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
-
"Em gái Sơ Tranh."
Sơ Tranh vừa mở cửa xe, thì đã bị một tiếng em gái này làm cho tê cả da đầu.
Cô lần theo giọng nói nhìn sang.
Một cô gái mặc lễ phục hoa lệ chậm rãi đi đến, trang điểm tinh xảo, ánh mắt đi dạo một vòng trên người Dạ Mị.
"Nghe nói bên cạnh em gái có một anh đẹp trai, xem ra không phải tin đồn nha."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Cô có chuyện gì?"
Vị tiểu thư này tên là Thu Chanh, con gái của anh trai cha ruột nguyên chủ, cũng chính là chị họ của cô.
Thu gia vốn đã nhiều nhân khẩu, đến đời nguyên chủ thì càng nhiều hơn, có cả đống anh chị họ.
Còn chưa nói đến họ hàng thân thích này kia nữa.
Dù sao bạn có năng lực thì bạn có thể đứng vững ở Thu gia.
Tóm lại khi vừa tới, cô bị bọn thân thích loạn thất bát tao này làm cho đầu óc choáng váng đây.