Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh bớt chút thời gian đi xem công trình lấp hồ của Tô Đề Nguyệt.
Từ sau sự kiện lần trước, Tô Đề Nguyệt vẫn đang lo xử lý những chuyện phía sau.
Đừng thấy Sơ Tranh cả ngày không có việc gì, bọn họ bên này ngày nào cũng bận bịu thành chó.
Hồ này còn lớn nữa, thời gian ngắn sao mà lấp xong được.
Bây giờ cũng mới lấp được một phần ba.
Lúc trở về Sơ Tranh gặp phải ông cụ Tinh ở bên ngoài Vấn Tiên Lộ, có vẻ như ông cụ đã chờ được một lát rồi.
Sơ Tranh mang ông vào, không đi đến chỗ cô, mà trực tiếp đi đến chỗ Liễu Trọng.
"Ngài tìm tôi có việc?" Sơ Tranh dùng từ cũng lễ phép hơn nhiều.
Ông cụ: "Mạo muội đến tìm Sơ Tranh tiểu thư, quả thật là có chút chuyện muốn hỏi Sơ Tranh tiểu thư."
Sơ Tranh ra hiệu ông hỏi đi.
"Chuyện của Lục Vinh đã giải quyết, nhưng thân thể của Tinh Tuyệt và Tinh Sương nhà chúng tôi..."
Bản thân ông thì không có gì để lo, nhưng ông lo cho hai dòng độc đinh trong nhà.
"Thân thể Tinh Tuyệt không có vấn đề gì." Sơ Tranh nói.
Ông cụ kinh ngạc: "Không có vấn đề?"
"Ừ. Rất khỏe mạnh."
"Nhưng mà..."
"Những thứ kia có tính thời hạn, mặc dù sẽ di truyền, nhưng sẽ tiêu tán theo thời gian." Sơ Tranh nói: "Cũng không khác gì hiệu quả bay hơi, trải qua mấy đời người như thế, thân thể Tinh Tuyệt bây giờ rất khỏe mạnh."
Sau khi cô biết được chuyện kia đã cẩn thận kiểm tra, trong thân thể Tinh Tuyệt không có khí tức của sinh vật không biết.
Nếu như thật sự có vấn đề, thì cô đã sớm phát giác ra được.
"Vậy à..."
Ông cụ vẫn rất tin tưởng Sơ Tranh.
Cô nói như vậy, ông cụ thở phào trong lòng.
Sơ Tranh lại bổ sung một câu: "Nhưng Tinh Sương thì tôi không biết."
Ông cụ: "..."
-
"Bảo cháu đi tìm cọp cái kia?" Tinh Sương nâng tông giọng lên tối đa, "Cháu không đi!"
Ông cụ Tinh trừng mắt: "Cháu gọi gì đấy? Người ta về sau nói không chừng là chị dâu cháu đấy."
Tinh Sương hùng hùng hổ hổ.
Chị dâu không bằng sủi cảo.
"Vậy nói không chừng cháu là em chồng của cô ta đấy!" Nói đến đây, Tinh Sương lại bành trướng.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải đi xin cô?
Chẳng lẽ cô không nên chủ động tới xem mình sao!
"..." Ông cụ dựng râu trừng mắt: "Cháu cũng chỉ chiếm hời của anh cháu, cháu có thể so với người ta được sao?"
Cháu thử biến thành người khác xem người ta có thèm để ý đến cháu không?
"Ông là ông nội của ai vậy." Tinh Sương càng không phục: "Cháu là nhặt được đúng không?"
"..."
Gậy của ông đâu!
Tinh Sương bị ông cụ hung hăng quất một gậy, cuối cùng bị quản gia áp giải đến Vấn Tiên Lộ.
"Nhị tiểu thư, thái độ của ngài tốt một chút."
"..." Tinh Nhị tiểu thư hất tóc, hừ lạnh một tiếng.
Tinh Sương trông thấy Sơ Tranh liền sợ, làm gì còn thái độ gì nữa.
Quản gia: "..."
Chỉ là một việc nhỏ thuận tay, lại nể mặt Tinh Tuyệt, Sơ Tranh sẽ không từ chối giúp.
Lúc ban đầu gặp mặt, trên người Tinh Sương đã có khí tức của sinh vật không biết.
Nhưng lúc ấy bên cạnh cô ta có sinh vật không biết.
Sau đó cô cũng chỉ gặp Tinh Sương một vài lần, không chú ý đến cô ta lắm.
Bây giờ nhìn lại, trên người cô ta vẫn có như cũ, chỉ là bị ép xuống rất thấp.
Rõ ràng Tinh Tuyệt không có nữa, vì sao Tinh Sương vẫn còn có?
Tinh Tuyệt sinh ra trước cô ta, dù di truyền cũng phải truyền cho hắn trước chứ...
"Cô có vẻ mặt gì vậy... Tôi sắp chết sao?" Tinh Sương rụt cổ lại như chim cút.
Mặc dù Tinh Sương không rõ những việc này lắm, nhưng trước khi đến ông nội đã nói với cô ta, cọp cái này rất lợi hại.
Cái mạng này của cô ta phải xem cô...
Trong lòng Tinh Sương rất là công nhận năng lực của Sơ Tranh.
"Sắp."
"..." Tinh Sương run rẩy, "Cô... Cô không hù dọa tôi đấy chứ? Tôi thật sự phải chết sao?"
"Tôi còn chưa hưởng thụ được cuộc sống, còn mấy anh trai tôi thích còn chưa lấy được, tôi còn..."
Tinh Sương bắt đầu đếm kỹ những chuyện mà mình chưa làm.
Cũng may mà ông cụ không ở đây, không thì sẽ đánh chết cô ta mất.
Nhà khác phản nghịch đều là con trai, Tinh gia thì rất tốt, sinh ra được đứa con gái phản nghịch.
-
Sơ Tranh chê Tinh Sương ồn ào, thừa dịp cô ta đang luyên thuyên, trực tiếp đánh ngã người.
Đợi đến khi Tinh Sương tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối.
Có một ông chú ngồi ở cách đó không xa đang cầm điện thoại chơi game, khi cô ta đến đã từng gặp.
Tinh Sương che phần gáy ngồi dậy, đau quá...
"Tỉnh rồi à." Ông chú ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái: "Không còn sớm nữa, mau về đi thôi."
Tinh Sương: "..."
Vì sao cô ta lại nằm ở đây?
Cọp cái kia đã làm gì mình?
Tinh Sương lơ ngơ đi ra ngoài, bỗng liếc thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa ra vào.
"Anh!"
Tinh Sương trực tiếp bổ nhào qua.
Tinh Tuyệt xuống xe, lãnh đạm liếc cô ta một cái, "Sao em còn chưa đi."
"Anh biết em ở đây?"
"Bảo Bảo nói với anh."
"..."
Rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì? Cổ Tinh Sương đau đớn, nhưng không thể nhớ ra được chuyện gì.
Cô ta túm lấy áo Tinh Tuyệt: "Anh, đưa em về nhà đi mà."
Tinh Tuyệt lạnh lùng vô tình rút áo về: "Không rảnh, tự về đi, xe cho em."
"..."
Anh ruột!!
Trước kia anh không phải như vậy đâu!!
Trước kia mặc dù Tinh Tuyệt cũng rất lạnh lùng, nhưng đối với yêu cầu của cô ta, ít nhất sẽ không từ chối.
Bây giờ là chuyện gì đây?
-
Cuối cùng Tinh Sương vẫn về một mình, Tinh Tuyệt đưa mắt nhìn xe rời đi, không nhìn thấy nữa mới xoay người, đẩy cửa Hoàng Tuyền Lộ ra.
Người giấy đứng ở sau cửa, làm Tinh Tuyệt giật mình.
Người máy đứng ở trên bàn khoa tay múa chân, không biết đang làm gì, nhìn thấy người giấy hù dọa Tinh Tuyệt, bập bẹ lên tiếng: "Ngươi dọa hắn, cẩn thận bị đánh, chủ nhân thương hắn lắm đấy."
Người giấy vẫn duy trì tư thế kia, không có bất kỳ đáp lại gì.
Tinh Tuyệt nghiêng người đi vào, đóng cửa lại, đi qua bên cạnh người giấy.
Chờ hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, thì nhìn thấy đầu người giấy đã uốn éo theo một phương hướng khác.
Tại sao Bảo Bảo lại nuôi vật kỳ quái như vậy...
"Bảo Bảo đâu?" Tinh Tuyệt cởϊ áσ khoác ra, đặt trên ghế.
"Trên lầu."
Tinh Tuyệt đang muốn lên lầu, người máy nhảy bật lên, gọi hắn lại: "Bảo ôm cả người ta vào nha, sao anh không có mắt nhìn thế chứ."
Tinh Tuyệt: "..."
Bình thường lên lầu xuống lầu không phải rất mau lẹ sao, cũng không thấy có trở ngại gì.
Tinh Tuyệt quay trở lại, nhấc người máy lên: "Vừa rồi mi đang làm gì thế?"
"Hì hì hì, ta đang nhảy." Người máy vặn vẹo uốn éo: "Thế nào, ta nhảy có được không?"
"..."
Tinh Tuyệt thật sự không cách nào bình luận về vũ đạo vừa rồi.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú đầy mong chờ của người máy, hắn kiên trì hỏi: "Nhảy điệu gì?"
"Hip-hop."
"..."
Thật sự không nhìn ra.
Tinh Tuyệt lên lầu, mặt mày hớn hở gọi một tiếng: "Bảo Bảo?"
"Anh mang nó tới làm gì?" Sơ Tranh chỉ vào người máy: "Ném nó xuống."
"???"
Người máy lăn xuống khỏi tay hắn, biến thành một quả cầu, nhanh như chớp lăn vào dưới đáy tủ.
"Bắt ta đi bắt ta đi! Hê hê hê..."
Tiếp đó dưới ngăn tủ vang lên tiếng nhạc xập xình.
Tinh Tuyệt: "..."
Hóa ra không phải nó không lên nổi, mà là không dám lên một mình.
Sơ Tranh giơ tay vỗ trán, rất muốn đuổi cả Tinh Tuyệt và người máy ra khỏi cửa.
Con hàng này thời gian trước thì mê luyến hí kịch, bây giờ lại đột nhiên mê luyến Hip-hop.
Hôm nay nó nhảy xập xình đến tận trưa.
Còn khăng khăng bắt cô nhận xét.
Với cái chân nhỏ ngắn của nó, quay một vòng cũng quay không rõ, có gì hay mà nhận xét.