Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1858: Mê thất hoang dã (15)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cơ hồ là đồng thời, rắn nhỏ đã cắn qua, tốc độ của Sơ Tranh càng nhanh hơn, một cước đạp vào đầu rắn nhỏ.

Chó điên cũng không sợ gãy răng, còn dám cắn ta!

Tân Trục ở đằng sau vừa định xông lên: "..."

Đây... Đây cũng quá hung dữ rồi.

-

Tân Trục dẫn Sơ Tranh chuyển qua nơi khác, cách cái làng kia hơi xa, bọn họ không đυ.ng phải bất cứ người nào.

"Liên quan tới cái làng kia, anh biết bao nhiêu?" Lúc trở về, Sơ Tranh tựa như nói chuyện phiếm nhắc đến chuyện này.

"Làng?"

Tân Trục nhìn về phương hướng thôn làng kia: "Cô nói cái làng kia à?"

"Ừ."

Nơi này trừ cái làng kia, chẳng lẽ lại còn có những làng khác à?

Tân Trục nghĩ nghĩ, nói: "Cô từng nghe về Hạ Di Tộc chưa?"

"Chưa."

"Nghe đồn vào năm 400 trước công nguyên, có một bộ tộc tên là Hạ Di Tộc, người của bộ tộc này có một chút năng lực đặc biệt, được xưng là hậu duệ của Thần..."

Bộ tộc này mặc dù có bản lĩnh rất lớn, nhưng cũng không hỏi đến chuyện thế sự.

Cho dù bên ngoài đã đánh nhau, chiến hỏa bay tán loạn, người của Hạ Di Tộc vẫn trốn ở nơi thế ngoại đào nguyên thuộc về mình sống qua ngày.

Bộ tộc này chỉ tồn tại trong một chút dã sử, hơn nữa cũng chỉ là đôi câu vài lời.

Mà cái thôn này, dường như có liên quan đến Hạ Di Tộc.

Về phần làm thế nào có được tin tức, thì Tân Trục không nhớ gì cả, cũng có lẽ không phải hắn không nhớ nổi, mà là hắn cũng không biết.

"Hạ Di Tộc kia thật sự tồn tại?"

Tân Trục lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ nhớ được những chuyện này, còn lại tôi không nhớ nổi." Tân Trục nói dối, đây không phải do hắn nhớ lại, mà là hắn trông thấy trong sổ.

Nhưng quyển sổ kia...

Tạm thời Tân Trục không có ý định nói cho Sơ Tranh biết, mặc dù hắn cảm thấy cô không có ác ý với mình, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận một chút.

Sơ Tranh: "..."

Được thôi, nhóc đáng thương mất trí nhớ.

"Hạ Di Tộc có năng lực gì?"

Tân Trục vô tội nhún vai: "Không biết."

Tư liệu ghi chép về Hạ Di Tộc rất ít, muốn chứng thực sự tồn tại của bọn họ cũng khó khăn, chứ đừng nói là chứng thực những thứ khác.

Sơ Tranh trầm tư một lát, tiếp tục suy đoán: "Biến hóa trên người anh, có thể có liên quan gì đó đến Hạ Di Tộc không?"

"... Có lẽ thế." Tân Trục nói tới vấn đề này là lại muốn né tránh, không muốn nói chuyện: "Chúng ta trở về đi, nhìn sắc trời có vẻ lát nữa lại mưa đấy."

Tân Trục nói rất chuẩn, bọn họ vừa mới đi tới sơn động, mưa lớn như hạt đậu liền đập xuống.

Nói mưa là mưa, chính là tùy hứng như thế đấy. jpg

"Những thứ này để làm gì?" Khi Sơ Tranh đi vào, chỉ vào thực vật mà buổi sáng Tân Trục ôm về trên mặt đất hỏi.

"Đuổi rắn." Tân Trục nói: "Rất có tác dụng, chỉ cần để ở chỗ này, thì rắn sẽ không vào."

Khi Tân Trục vừa tới đây ở, thường xuyên bị rắn quấy rối, bây giờ nghĩ lại vẫn còn có chút kinh khủng.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh căm căm.

Không thì chính là sáng sớm ngủ dậy, đột nhiên phát hiện rắn nằm ngang dưới đất.

Hoặc là nơi bỏ đồ vật, vừa vén lên đã nhìn thấy một con rắn thè lưỡi với mình.

Về sau hắn phát hiện ra loại thực vật này có thể đuổi rắn, cho nên cách mỗi một đoạn thời gian sẽ ôm về một chút.

"Một, hai, ba..." Tân Trục đứng ở chỗ chuột bạch lớn lên kia, đếm đi đếm lại hai ba lượt: "Sao còn chưa trở về..."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nuốt một ngụm nước bọt, ra vẻ trấn định hỏi: "Thiếu một con?"

"Ừ."

"Nó biết tự trở về?"

"Ừ, bình thường không sẽ rời đi quá hai ngày." Tân Trục có chút lo lắng, nhìn qua màn mưa bên ngoài: "Lần này đã sắp ba ngày, đợi mưa tạnh tôi ra ngoài tìm xem."

Sơ Tranh quay lưng lại, dùng tay nâng trán.

Cô đã nhốt con chuột bạch lớn kia ở trong một căn phòng đá...

Xong.

Đó là thú cưng của thẻ người tốt!

Ban đêm đi trộm nó về đi.

Hi vọng nó còn kiên cường sống sót, đừng có treo, treo thì ta khổ rồi.

"Sơ... Sơ Tranh."

Sơ Tranh xém chút thốt ra câu "tôi không bắt chuột của anh", cô bình tĩnh quay đầu: "Sao thế?"

"Cô nhìn bên kia xem." Tân Trục chỉ vào bên ngoài.

Sơ Tranh nhìn qua bên kia một chút, bên trong màn mưa, ánh sáng của đạn tín hiệu vẫn rất sáng chói, nhưng lúc này đang dần dần dập tắt.

Đạn tín hiệu màu đỏ... Cầu cứu? Có người gặp nguy hiểm?

Tân Trục nói cực nhanh: "Bên kia có sói, bạn của cô..."

Tân Trục đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, âm thanh trong nháy mắt yếu xuống: "Sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

"Trước đó anh bị thương, anh quên rồi à?" Người ta đã cầm súng bắn anh, mà anh còn quan tâm bọn họ có gặp phải nguy hiểm hay không à?

"Là tôi đột nhiên xuất hiện..."

Tân Trục cũng không ghi hận người bắn hắn.

Bởi vì suy từ nguyên nhân mà nói, thì vốn chính là vấn đề của hắn.

Nếu hắn không đột nhiên xuất hiện, thì đối phương cũng sẽ không động thủ.

Sơ Tranh: "..."

Mi lương thiện như vậy làm nổi bật lên ta rất độc ác đấy!

Tiểu thiếu niên, mi như vậy là không được!

Đã nói cùng nhau làm ác bá đâu hả?

【 Tiểu tỷ tỷ! 】 Vương Giả cảnh cáo kêu một tiếng.

Sơ Tranh đổi trong một giây: Đã nói cùng nhau làm người tốt đâu hả?!

【...】 Ta tin cô mới lạ, không được không được, nó sắp tức chết rồi, cần tiểu tỷ tỷ sát vách an ủi một chút.

"Gặp phải nguy hiểm cũng không liên quan đến tôi." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi và bọn họ không phải người một đường."

Tân Trục: "..."

Rõ ràng chính là cùng đi mà.

Cãi nhau sao?

Ngẫm lại cô ở đây lâu như vậy, mà cũng không có ai đến tìm cô, Tân Trục đột nhiên có chút đồng tình với cô.

Chắc chắn là cãi nhau với đồng bạn, bị ức hϊếp, cho nên không muốn trở về nữa, cũng không nguyện ý thừa nhận đó là đồng bạn của cô.

Sơ Tranh không biết Tân Trục đang bổ não những thứ này, cô đã quay người trở về bên trong.

"Trên núi có sói, gặp phải sói rất nguy hiểm." Tân Trục còn ở phía sau nói, âm lượng không lớn, cũng không biết nói là cho Sơ Tranh nghe, hay là niệm linh tinh cho mình nghe: "Trời còn mưa nữa, nếu như gặp gỡ mấy thứ này, vậy thì xong rồi."

"Trời mưa lớn như vậy..."

"Không phải thật sự gặp phải sói chứ."

Tân Trục đi tới đi lui ở cửa hang, thỉnh thoảng lầm bầm lầu bầu nói thầm vài câu.

Nếu không phải đã biết đây là thói quen vì hắn sinh sống một mình quá lâu, thì có lẽ sẽ bị người ta cảm thấy là bệnh tâm thần.

Một người bệnh tâm thần dáng dấp siêu đẹp.

Tân Trục đợi mưa tạnh, lập tức đi ra ngoài.

"Anh đi đâu?"

"Tôi đi xem một chút..." Tân Trục nói: "Thuận tiện tìm Tiểu Thất."

Tiểu Thất là ai hả!!

Sơ Tranh không ngăn được Tân Trục, rất nhanh Tân Trục liền đi ra được một khoảng cách, trên núi vừa mới mưa, phủ lên một tầng sương mù, sương mù bao phủ thân hình đơn bạc của hắn lại, hình dáng mơ hồ.

Mẹ!

Sơ Tranh bực bội đuổi theo ra ngoài.

Tân Trục nghe thấy âm thanh, dừng lại đợi cô.

"Cô... Muốn đi cùng à?"

"Trong tay những người kia có vũ khí, tôi không đi theo anh, anh chết tôi làm sao bây giờ?"

"Hả?"

Câu phía trước Tân Trục nghe hiểu.

Câu đằng sau là có ý gì?

Không phải bọn họ mới quen biết sao?

"Đi." Sơ Tranh không có ý giải thích.

"... Ồ."

Tân Trục đi rất nhanh, hắn quen thuộc với nơi này, nhắm hai mắt cũng biết nên giẫm ở đâu.

Nhưng Sơ Tranh không quen!

Trời vừa mưa đường trơn ướt, dưới chân Sơ Tranh không giẫm ổn, thân thể hơi lung lay, Tân Trục quay lại bắt lấy cổ tay cô: "Cẩn thận."

Sơ Tranh nghiêm mặt: "Tôi không sao." Giẫm trượt mà thôi, chuyện nhỏ, không sao.

Tân Trục chần chờ nói: "Tôi... Tôi dắt cô đi, đường chỗ này không dễ đi lắm."

"Không..." Con ngươi Sơ Tranh khẽ chuyển: "Được!"

"Đắc tội rồi." Tân Trục ngược lại khá xấu hổ.