Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1780: Phong vũ mãn lâu (17)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Liễu Khúc Trần vốn cho rằng sẽ tốn một chút thời gian, không nghĩ tới buổi tối nữ tử liền mang về một tin tức.

"Hôm trước lâu chủ của Phong Mãn Lâu mang về một vị công tử, tương tự như Nhị công tử của Mãn phủ."

"Phong Mãn Lâu?" Liễu Khúc Trần nói nhỏ một tiếng: "Chắc chắn không?"

Nữ tử hơi chần chờ: "Không chắc chắn lắm."

Khoảng thời gian này Phong Mãn Lâu hành sự rêu rao, còn ra tay xa xỉ...

Liễu Khúc Trần nói: "Đưa cái thϊếp mời qua, cứ nói sáng mai ta đến nhà bái phỏng."

"Trang chủ, có cần phải tự mình đến nhà không?" Nữ tử kinh ngạc.

Cho dù hoài nghi, thì chỉ cần gọi lâu chủ Phong Mãn Lâu tới hỏi một chút là được rồi, căn bản không cần phải tự mình đến nhà.

"Đi đi." Liễu Khúc Trần không nhiều lời, phất tay cho nữ tử lui xuống.

"... Dạ."

-

Phong Mãn Lâu bên này nhận được tin tức trang chủ Thần Võ sơn trang chủ muốn đến nhà, tất cả mọi người giật mình, nhưng nghĩ đến lời đồn nghe được ở bên ngoài gần đây, đám người dương như lại rõ ràng cái gì đó.

Sơ Tranh mang Mãn Nguyệt công tử về cũng không hề che giấu, Thần Võ sơn trang tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến chuyện Mãn phủ bị gϊếŧ.

Nhưng trang chủ tự mình tới, chuyện này làm cho đám người Phong Mãn Lâu thụ sủng nhược kinh.

Đây chính là trang chủ của Thần Võ sơn trang đó.

Bao nhiêu hiệp khách hào kiệt muốn gặp trang chủ một lần cũng không gặp được.

Thần Võ sơn trang có thể có được địa vị như thế này, tất nhiên cũng liên quan đến thực lực của bọn họ.

Bây giờ vị trang chủ Liễu Khúc Trần này võ công đã đạt tới đỉnh cao, trừ những lão tiền bối trên giang hồ ra, thì có cực ít là đối thủ của y.

Ngược lại với nhóm lâu chúng kích động khẩn trương, Sơ Tranh liền lộ ra bình tĩnh hơn nhiều.

Người kia là ai cô cũng không biết, kích động cái quỷ gì chứ.

Cho nên ngày thứ hai, lúc Liễu Khúc Trần tiến vào, Sơ Tranh vẫn là một gương mặt đơ.

"Phong cô nương, tự ý đến nhà, quấy rầy rồi." Liễu Khúc Trần lễ phép ôn hòa, khí chất trên người càng nhiều hơn chính là dáng vẻ thư sinh nho nhã, không hề giống như một người múa đao múa kiếm học võ.

Sơ Tranh tùy ý quan sát y vài lần, nâng tay lên: "Liễu trang chủ, mời ngồi." Biết quấy rầy mà ngươi còn tới!

Từ tầm nhìn của nữ tử mỹ bạo bên cạnh Liễu Khúc Trần mà xem, thì thái độ này của Sơ Tranh có vẻ hơi ngạo mạn.

Trang chủ của bọn họ đã tự mình tới cửa, mà lâu chủ Phong Mãn Lâu lại có thái độ này.

Nhưng trang chủ không nói gì, nàng ta cũng không tiện mở miệng, chỉ là đáy lòng có chút bất mãn đối với chuyện này.

-

Khi Sơ Tranh quan sát Liễu Khúc Trần, Liễu Khúc Trần cũng đang đánh giá Sơ Tranh.

Những người khác gặp mình, đại đa số người đều kinh sợ, những người còn lại không khoa trương như vậy, nhưng cũng là lễ ngộ có thừa.

Thiếu nữ này nhìn thấy mình, đừng nói là kinh sợ, mà giống như y chỉ là một người xa lạ bình thường.

Khá thú vị...

Liễu Khúc Trần: "Phong cô nương sao lại muốn dời Phong Mãn Lâu đến thành Lâm Giang?"

"Liễu trang chủ là tới để hỏi ta chuyện này?"

Liễu Khúc Trần sững sờ, sau đó cười cười: "Cũng không phải, chỉ là tò mò, Phong cô nương không thể nói sao?"

Liễu Khúc Trần cũng không có bày ra dáng điệu của trang chủ Thần Võ sơn trang, càng giống như đang nói chuyện phiếm với bằng hữu xa cách nhiều năm hơn.

"Ta thích nơi này." Nơi này phá sản tương đối nhanh.

Liễu Khúc Trần: "Thành Lâm Giang quả thật không tệ, chỉ là quá náo nhiệt."

Thần Võ sơn trang không ở thành Lâm Giang, mà nằm trên một ngọn núi ở ngoài thành.

Đã đội cái mũ sơn trang, không ở trên núi, làm sao xứng đáng với uy danh của nó chứ.

"Liễu trang chủ tìm ta có chuyện gì, không bằng cứ nói thẳng." Cô bề bộn nhiều việc! Ai rảnh nghe ngươi ở đây nói luyên thuyên chứ.

Nữ tử sau lưng Liễu Khúc Trần không nhịn được: "Sao ngươi không biết lễ phép như vậy chứ?"

Sơ Tranh liếc nhìn nàng ta một cái, không mặn không nhạt nói: "Nếu ngươi có lễ phép, thì lúc này sẽ không lên tiếng."

Đáy lòng Sơ Tranh mặc dù phun tào đến hân hoan, nhưng vừa rồi lúc nói chuyện, cũng không có quá nhiều nơi mạo phạm, thậm chí được cho là có lễ phép.

Chỉ là gương mặt kia của cô không có chút cảm xúc, đem đến cho người ta cảm giác không tốt lắm.

Nữ tử bị mắng, đôi mắt đẹp trừng một cái, vừa muốn nói chuyện, bị Liễu Khúc Trần giơ tay đè xuống.

"Trang chủ!"

Nữ tử bất bình cho trang chủ nhà mình, tiểu nha đầu này có thái độ gì đây!

"Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi."

"..."

Nữ tử bình thường đại khái cũng được sủng, ủy khuất hừ một tiếng, quay người ra ngoài.

"Thốn Tâm bình thường bị ta làm hư, có chút không hiểu quy củ, Phong cô nương thứ lỗi."

Sơ Tranh không có tâm tình so đo với một người xa lạ, chỉ nói: "Liễu trang chủ có việc thì nói, đừng trì hoãn thời gian của tất cả chúng ta."

Liễu Khúc Trần nhìn Sơ Tranh một chút, đại khái là nhìn ra lúc này cô không kiên nhẫn.

Câu nói ban đầu kia của cô, hẳn là không có ý gì khác, chỉ muốn y nói thẳng chuyện cần nói.

Liễu Khúc Trần: "Hôm nay tới tìm Phong cô nương, quả thật có chút chuyện. Nghe nói vài ngày trước Phong cô nương mang về một vị công tử, không biết có thể cho ta gặp vị công tử ấy một chút được không?"

"Dựa vào cái gì?"

"..."

Liễu Khúc Trần bị câu dựa vào cái gì của Sơ Tranh hỏi cho sững sờ.

Cũng may Liễu Khúc Trần rất nhanh kịp phản ứng: "Chuyện trên giang hồ gần đây, chắc Phong cô nương cũng có nghe thấy, vị công tử kia có thể là Nhị công tử của Mãn phủ, cho nên ta muốn xác định xem."

"Hắn là."

"..."

Câu trả lời này của ngươi cũng đến quá nhanh rồi đấy?

Liễu Khúc Trần có chút không theo kịp tiết tấu của Sơ Tranh, nghẹn họng mất mấy giây, sau đó thành khẩn hỏi: "Phong cô nương có thể cho ta gặp hắn một lần không? Ta muốn hỏi một chút chi tiết lúc ấy, hy vọng mau chóng bắt được hung thủ, cho Mãn phủ một cái công đạo."

Sơ Tranh liếc y một cái, đầu ngón tay gõ gõ thành ghế, nói: "Hắn không nói gì cả."

Trước đó cô đã từng thử hỏi, nhưng Mãn Nguyệt sẽ không nói ra một chữ.

Hắn cũng không có biểu cảm dư thừa gì, giống như chuyện phát sinh ngày đó, hắn đã hoàn toàn không nhớ rõ nữa vậy.

Liễu Khúc Trần: "Ta vẫn muốn gặp Nhị công tử một lần..."

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Đi theo ta."

-

Sơ Tranh đưa Liễu Khúc Trần đến gian phòng, thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ, một chân đạp trên bệ cửa sổ, một chân buông thõng, tùy ý quơ quơ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn nhìn sang, thấy là Sơ Tranh thì không để ý.

Nhưng khi hắn muốn dời mắt, ánh mắt liếc qua thấy đằng sau Sơ Tranh còn có người đi theo, thân thể hắn cứng đờ, sau đó nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống.

"Mãn Nguyệt..."

Sơ Tranh vừa kêu một tiếng, Mãn Nguyệt không có chút dấu hiệu báo trước nào nổi giận, nắm lấy bình hoa bên cạnh, đập về phía bên cô.

Mục tiêu của hắn không phải Sơ Tranh, là người phía sau cô, cho nên bình hoa bay qua trước mắt cô.

Liễu Khúc Trần dễ như trở bàn tay tiếp được cái bình hoa kia, còn chưa kịp nói chuyện, lại có một vài thứ khác đập tới.

"Ra ngoài." Sơ Tranh đẩy Liễu Khúc Trần ra ngoài.

Liễu Khúc Trần cầm cái bình hoa, mờ mịt nhìn cửa phòng đóng lại.

-

Trong phòng, Sơ Tranh chỉ vào bình sứ trong tay Mãn Nguyệt: "Buông xuống."

Dường như Mãn Nguyệt rất tức giận, dùng sức nắm lấy bình sứ, một hồi lâu sau mới buông xuống.

Sơ Tranh đi qua ôm người trở về trên giường: "Ta đã từng nói với ngươi, không được phép như thế nữa, ngươi nổi giận cái gì?"

Mãn Nguyệt không để ý tới cô, nghiêng đầu sang một bên khác, lệ khí sinh sôi.

Sơ Tranh: "..."

"Lần này là ta không đúng." Sơ Tranh đột nhiên nói: "Đừng giận."

Mãn Nguyệt đầu quay lại, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu sau khẽ mở miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.

"Hắn có chút việc muốn hỏi ngươi, lát nữa không được phép tiếp tục nổi giận."