Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 814: Thanh mai gả đến (40)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tỉnh Lượng ở công ty của Thượng Vũ chơi đùa, lúc đầu Thượng Vũ còn có thể chống đỡ, nhưng sau đó thì không cách nào chèo chống được nữa.

Tỉnh Lượng mua chuộc hết tất cả những người trong công ty, cũng không ép lão từ chức, nhưng thuộc hạ phía dưới đều không nghe sai khiến.

Thượng Vũ chính là một người có ham muốn chỉ huy rất mạnh.

Thượng Vũ bị ép đến táo bạo, nhưng cỗ táo bạo này không có chỗ phát tiết.

Có đôi khi Tỉnh Lượng cũng rất đồng tình với Thượng Vũ.

Không biết Thượng Vũ chọc giận cô chủ ở chỗ nào, mà cô chủ lại chỉnh lão ta như thế, hơn nữa mình bị người hại rõ rành rành ra đó, nhưng mò mãi cũng không ra người hại mình là ai.

Chẳng qua đồng tình thì đồng tình, công việc vẫn là công việc.

Chuyện cô chủ giao cho, vẫn phải cố gắng chấp hành.

"Tỉnh tổng, Thượng Vũ đến hội sở, gọi hai cô gái..."

"Chuyện này nói với tôi làm gì." Thượng Vũ tìm phụ nữ thôi mà, có gì hay mà nói.

"Không phải..." Người kia cúi người nói nhỏ bên tai Tỉnh Lượng hai câu.

Tỉnh Lượng nhíu mày: "Thật hay giả?"

Đối phương gật đầu, biểu thị là thật.

Tỉnh Lượng suy tư một chút: "Cậu đi theo dõi tình hình trước đi, tôi nói với cô chủ."

"Vâng."

Tỉnh Lượng gọi điện thoại cho Sơ Tranh, nhắc nhở tắt máy.

Thời gian này...

Tỉnh Lượng nhìn thời gian hiện trên màn hình điện thoại, còn sớm mà... sao lại tắt máy?

Không có chỉ thị của Sơ Tranh, Tỉnh Lượng không dám loạn động, chỉ có thể cách một thời gian thì gọi điện một lần, thử xem có thể gọi được không.

Hai tiếng sau, điện thoại thông.

Đầu dây bên kia là thanh âm lãnh đạm xa cách của Sơ Tranh: "Có việc?"

"Cô chủ, có chút chuyện muốn báo cáo với cô."

Người bên kia hờ hững ừ một tiếng, hình như có người nói chuyện với cô, cô thấp giọng nói một câu gì đó, sau đó bốn phía yên tĩnh lại.

Tỉnh Lượng biết mình có thể nói chuyện được rồi.

Hắn đem chuyện kia nói lại với Sơ Tranh một lần: "Cô chủ, cô xem, chúng ta có cần..."

"Vị thành niên, chắc chắn không?" Thanh âm bên kia hơi xa, giống như bị ngăn cách bởi thứ gì đó.

Tỉnh Lượng cảm thấy giọng nói của Sơ Tranh rất êm tai.

Nhưng khi cẩn thận lắng nghe, lại là kiểu làm người ta vô cớ đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Chắc chắn." Tỉnh Lượng đánh cược: "Hình như cô gái kia bị hạ thuốc..."

"Ừ..." Sơ Tranh ngừng một chút, nói: "Đã như thế, vậy thì giúp một chút đi."

Tỉnh Lượng cân nhắc lại: "Tôi hiểu rồi."

Tỉnh Lượng cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho người bên kia.

Chỉ nửa tiếng sau, hội sở nào đó liền bị cảnh sát bao vây.

Bên trong hội sở tàng ô nạp cấu*, cả đống chuyện xấu xa.

(* 藏汙納垢: Tàng ô nạp cấu: nghĩa là chất chứa những chuyện dơ bẩn.)

Nghe nói Thượng Vũ bị bắt tại trận, lúc ấy ý thức của cô gái kia đã không rõ ràng, nếu trễ thêm một bước nữa, nói không chừng sẽ chết người.

Vị thành niên, hạ thuốc.

Thượng Vũ việc xấu loang lổ, lần nữa lên đầu đề.

Nhưng lần này vận khí của lão ta không tốt được như vậy nữa.

Thượng Vũ vẫn luôn thích các cô gái nhỏ tuổi, trước kia cũng làm không ít loại chuyện này rồi, chơi bời ở chỗ này, làm gì có ai có thể sạch sẽ.

Nghe lời thì đưa tiền, không nghe lời liền chuốc thuốc, sau đó chụp chút ảnh uy hϊếp, có ai dám nói ra?

Nhưng lần này bị bắt tại chỗ.

Hành vi này thuộc về cưỡиɠ ɧϊếp.

Chuyện đầu tiên sau khi cô gái kia tỉnh lại, chính là khởi tố Thượng Vũ.

Không qua mấy năm, Thượng Vũ sẽ không ra ngoài được.

...

"Bộp!"

Người phụ nữ đóng TV lại, quẳng điều khiển từ xa lên bàn, đồ trang điểm thấp kém, làm mặt mũi bà ta trở nên cay nghiệt.

"Mẹ."

Thanh niên đẩy cửa vào, một thân trang phục của tiểu lưu manh, mở miệng liền nói: "Hôm nay lớp con có một tên mập mạp mua điện thoại mới, con cũng muốn."

"Tao lấy đâu ra tiền." Người phụ nữ tức giận: "Mày vẫn cho rằng mình là đại thiếu gia à?"

Người phụ nữ này không phải ai khác.

Chính là bà Diêu.

Thanh niên chính là Thượng Lộ.

Mấy năm trôi qua, lớn hơn không ít.

Lúc trước khi vừa bị đuổi ra khỏi Thượng gia, Thượng Lộ làm sao mà chấp nhận được, chạy đi tìm Thượng Vũ náo.

Nhưng Thượng Vũ trông thấy cậu ta, liền phảng phất như nhìn thấy sự ngu xuẩn của mình, bị bà Diêu lừa gạt, làm sao có thể cho cậu ta sắc mặt tốt.

Cuối cùng Thượng Lộ chỉ có thể theo bà Diêu rời đi.

Xảy ra chuyện như vậy, cậu ta cũng không dám tiếp tục học ở trường nữa.

Đổi một trường học khác.

Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu xuống nghèo thì khó.

Thượng Lộ thường xuyên trách bà Diêu.

Bây giờ nghe thấy lời này của bà Diêu, Thượng Lộ lập tức bùng nổ.

"Con đang yên bình ở Thượng gia, còn không phải tại mẹ sao, tại sao mẹ lại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với người khác rồi sinh ra con."

"Mày..." Bà Diêu tức đến sắc mặt đỏ bừng.

Nếu bà ta có thể sinh hạ con trai cho Thượng Vũ, thì có thể biến thành thế này sao?

Thượng Vũ căn bản không thể sinh con!

"Con biết mẹ còn tiền, cha con cho mẹ không ít tiền, cho con." Thượng Lộ giơ tay về phía bà Diêu đòi tiền.

"Cha mày? A, người ta coi mày là con trai sao?" Bà Diêu không muốn cho, lúc trước bà ta sinh đứa con trai này, chính là vì tiến vào Thượng gia.

Nói trắng ra Thượng Lộ chính là một công cụ.

Bà Diêu yêu thích quan tâm nó như thế, đều là bởi vì Thượng Vũ.

"Mẹ đừng có nói nhảm nữa, cho con tiền."

"Không có."

Thượng Lộ đang ở lứa tuổi nóng tính, bà Diêu không cho, cậu ta quay đầu nhìn xung quanh, đi đến nơi mình thấy có khả năng cất tiền tìm loạn.

Ấm ầm một trận.

Bà Diêu tức giận đến mắng to: "Sao tao lại sinh ra một tên sao chổi như mày, Thượng Lộ mày dừng tay cho tao, cút ra ngoài, mày cút ra ngoài cho tao!"

Thượng Lộ cũng không yếu thế, rống lại với bà Diêu.

Cuối cùng hai người còn động tay.

Mặc dù lần này bà Diêu không cho Thượng Lộ tiền, nhưng tính tình của Thượng Lộ càng lúc càng lớn, bà Diêu chơi âm mưu quỷ kế thì hay đấy, nhưng nếu động thủ thật, thì bà ta không phải là đối thủ của Thượng Lộ còn trẻ tuổi nóng tính.

Nhưng bà Diêu cũng không ngốc, đánh chết cũng không cho Thượng Lộ mật mã.

Trước khi Thượng Lộ muốn làm ra hành động gay gắt hơn, ôm số tiền còn lại chạy trốn.

Bà Diêu cũng muốn đi tìm Sơ Tranh.

Dù sao trong lòng bà ta, Sơ Tranh nói thế nào cũng là con gái bà ta, hiện tại còn gả cho tổng giám đốc của một công ty, bà ta làm mẹ, có thế nào cũng phải lấy được chút tiền.

Đáng tiếc, đến cả mặt Sơ Tranh bà ta cũng không thấy được.

...

Nửa năm sau.

"Xin hỏi cô là tiểu thư Diêu Sơ Tranh sao?"

Sơ Tranh dựa vào ghế, ánh nắng rơi trên người cô, cô uể oải ừ một tiếng.

Điện thoại bên kia tiếp tục nói: "Là như vậy, chúng tôi gọi đến từ cục cảnh sát, Thượng Lộ bị bắt vì tội cố ý đả thương người, cô là chị gái của cậu ta đúng không?"

"Không phải."

"..."

Người bên kia rõ ràng bị nghẹn lại.

"Tôi không biết cậu ta, gặp lại sau."

Sơ Tranh cúp điện thoại.

Người bên kia lại gọi tới, Sơ Tranh trực tiếp kéo đen.

Sơ Tranh hờ hững nhìn thành phố náo nhiệt ngoài cửa sổ.

"Bảo bảo." Mộ Thâm đẩy cửa tiến vào, từ phía sau ôm lấy cô: "Hôm nay là ngày gì."

Sơ Tranh: "Ngày 14 tháng 7, làm sao?"

Mộ Thâm quay cái ghế của cô tới: "Em nói xem?"

Sơ Tranh lạnh lấy khuôn mặt nhỏ: "Nói gì? Hôm nay có gì đặc biệt?"

"Em nói xem."

"Không biết." Sơ Tranh đứng dậy: "Được rồi, em đi đây, anh nhớ ăn cơm đấy." Giữa trời nắng to còn chạy tới đưa đồ ăn cho anh, em đã rất liều mạng.

Mộ Thâm kéo Sơ Tranh: "Em thật sự không nhớ..."

Sơ Tranh quay lại hôn hắn một chút: "Đi đây."

Mộ Thâm: "..."

Mộ Thâm thất vọng nhìn Sơ Tranh rời đi.

Cả ngày hôm nay Mộ Thâm đều không vui, người trong công ty thấy Mộ Thâm tràn đầy áp suất thấp, cũng không dám lắc lư trước mặt hắn.

Mấy người Cảnh Hạo chặn Mộ Thâm ở văn phòng: "Thâm ca, buổi tối tụ họp không?"

"Ừ."

Mộ Thâm không quan tâm.

Cho nên cuối cùng hắn bị đưa tới nơi nào, Mộ Thâm cũng không rõ ràng lắm, chờ xe dừng lại, mới phát hiện xung quanh rất yên tĩnh.

"Đây là chỗ nào??"

Mấy người Cảnh Hạo cười hắc hắc hai tiếng, mở cửa xe ra.