Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Con đường này chính là con đường vừa rồi Mộ Thâm leo tường ra, đối diện chính là tường vây của trường học.
Chiếc xe kia dừng ở ven đường, ước chừng ba phút, có một nữ sinh leo tường ra.
Nữ sinh đi đến trước cửa xe, nói gì đó với người trong xe, vừa chuẩn bị lên xe.
Thì một chiếc xe khác từ bên kia vọt tới.
Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, trên xe, một nam sinh nổi giận đùng đùng đi xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt nữ sinh kia, lôi kéo tay cô ta chất vấn cái gì đó.
Mộ Thâm biết nam sinh kia —— Nghiêm Tu.
Nữ sinh chính là Nhan Nhan.
Từ sau khi trở về từ lần du lịch kia, Nhan Nhan liền lãnh đạm với cậu ta, nhớ tới thì dỗ dành hai câu, không nhớ tới, thì căn bản không để ý đến cậu ta.
Con gái bên cạnh Nghiêm Tu, có ai mà không phải nâng niu cậu ta, chạy theo phía sau mông cậu ta chứ.
Nhưng mà Nghiêm Tu thật sự thích cô ta.
Cho nên dù Nhan Nhan lạnh nhạt với cậu ta, cậu ta cũng không chia tay với Nhan Nhan.
Nhưng mà khoảng thời gian này, luôn có người nói với cậu ta, Nhan Nhan thường xuyên đi cùng một người đàn ông, ra vào hội sở cao cấp, trên người Nhan Nhan còn nhiều thêm rất nhiều xa xỉ phẩm.
Lúc đầu Nghiêm Tu không tin.
Nhan Nhan cũng phủ nhận, mấy ngày nay Nhan Nhan dỗ cậu ta đến vô cùng vui vẻ.
Nhưng không qua mấy ngày, Nhan Nhan lại khôi phục thái độ như trước.
Hôm nay Nghiêm Tu bắt tại trận.
Sơ Tranh dựa vào tường, nhìn bên kia cãi lộn.
Nhan Nhan không chia tay với Nghiêm Tu, nhưng lại ở cùng một chỗ với người theo đuổi mình.
Đây là muốn bắt cá hai tay à!
Lợi hại.
Ánh mắt Mộ Thâm dao động giữa hai bên, con ngươi màu hổ phách hơi sâu, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nghiêm Tu và Nhan Nhan làm ầm ĩ lên, một người đàn ông khác từ trên xe bước xuống, bảo vệ Nhan Nhan ra phía sau lưng.
Nghiêm Tu trực tiếp vung một quyền tới...
...
"Đi thôi."
Sơ Tranh kéo Mộ Thâm rời đi.
Mộ Thâm quay đầu nhìn lại, Nghiêm Tu ngồi dưới đất, trơ mắt nhìn Nhan Nhan và người đàn ông kia rời đi.
Sơ Tranh và Mộ Thâm đi tới, Nghiêm Tu dễ dàng trông thấy được.
Trong nháy mắt đó, đáy lòng Nghiêm Tu tuôn ra sự sỉ nhục và chật vật, cắn nuốt cậu ta.
Nữ sinh này vốn nên chật vật không chịu nổi.
Nhưng cô không có.
Cô nhảy lên trở thành cổ đông của trung học Thịnh Phong.
Không thèm để ý đến mình chút nào.
Hiện tại còn nhìn thấy một mặt chật vật của mình như thế.
Thần sắc hờ hững như nhìn một người xa lạ.
Nam sinh được cô dắt, chậm rãi quay đầu.
Dung mạo xinh đẹp tinh xảo, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất của học sinh tốt, nhưng ánh mắt của hắn...
Nghiêm Tu còn chưa thấy rõ, nam sinh đã quay đầu lại, đi theo Sơ Tranh biến mất ở ngã rẽ.
...
Thư viện lúc này có không ít người, Mộ Thâm chọn lấy một vị trí hơi khuất, cùng Sơ Tranh ngồi xuống.
Hắn lấy bài tập ra làm: "Sơ Sơ, em không làm bài tập sao?"
"Không làm."
Đại lão làm bài tập cái gì.
Đại lão không cần!
Mộ Thâm làm bài tập thích ăn kẹo đường, hắn lấy ra hai viên kẹo, lột một viên đưa cho Sơ Tranh: "Sơ Sơ ăn không? Rất ngọt."
Sơ Tranh lắc đầu, ra hiệu hắn ăn đi: "Anh rất thích ăn kẹo?"
"Ừ... anh thích ngọt."
Thẻ người tốt dường như rất thích ăn đồ ngọt.
Sơ Tranh đột nhiên lấy viên kẹo trong tay hắn đi, ngón tay thon dài lột giấy gói kẹo ra, ném vào trong miệng.
Mộ Thâm cúi đầu làm bài tập.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, không biết rút một quyển sách từ đâu ra, lật xem.
Bên cạnh có người ngồi cùng, cảm giác hoàn toàn không giống.
Giống như nơi trống rỗng, đột nhiên bị người lấp đầy.
Mộ Thâm viết đến một nửa, Sơ Tranh đột nhiên lại gần, đầu ngón tay màu hồng nhạt điểm lên môi một cái.
Mộ Thâm nghi hoặc: "Sơ Sơ?"
Sơ Tranh nghiêm túc nhìn hắn: "Ngọt, anh nếm thử."
Trong đầu Mộ Thâm "Oanh" một tiếng nổ tung.
Cô đây là đang mời mình hôn cô hả!!
Nào có chuyện con gái chủ động như thế?
"Sơ... Sơ Sơ..." Mộ Thâm khẩn trương xê dịch về phía sau: "Anh..."
"Không phải anh thích ngọt sao?"
Mộ Thâm: "..."
Đúng là hắn rất thích.
Nhưng chuyện này và chuyện hôn cô có quan hệ gì.
Mộ Thâm còn muốn lui về phía sau, bên hông đột nhiên xiết chặt, bị một cỗ lực lượng kéo về.
Mộ Thâm lại không dám giãy dụa quá lớn, xung quanh còn có người.
"Sơ Sơ, có người, anh..."
Sơ Tranh nhìn hắn không chớp mắt, cánh môi đỏ bừng hiện ra chút sáng bóng, lúc này phá lệ mê người.
Lời phía sau của Mộ Thâm không tài nào nói ra được.
Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cũng nghe thấy thanh âm trong đáy lòng mình.
Hắn muốn hôn cô...
Mộ Thâm cực nhanh quét mắt nhìn xung quanh một chút, tất cả mọi người cúi đầu làm chuyện của mình, cũng không chú ý đến người trong góc này.
Mộ Thâm tiến tới, cực nhanh nhẹ chạm lên môi cô một cái.
Sau đó ngồi thẳng thân thể, cầm bút, nhưng đề mục này là gì, hắn đã hoàn toàn quên mất.
Trong đầu tất cả đều là cảm giác khi đυ.ng vào Sơ Tranh vừa rồi.
Mềm mại lại thơm ngọt.
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn.
Thân thể Mộ Thâm cứng ngắc, vành tai có chút nóng lên, không dám nhìn Sơ Tranh, chỉ có thể nhìn chằm chằm đề trước mặt.
Sơ Tranh sờ tóc xong, tay trượt xuống bên hông hắn, sau đó liền không có động tĩnh.
Mộ Thâm: "..." Không, không dời sao?
Mộ Thâm hi vọng Sơ Tranh có thể dịch chuyển tay đi, thế nhưng người sau đã dời mắt đi đọc sách, hoàn toàn không có ý tứ muốn dịch chuyển khỏi.
Hắn lại không dám nói.
Bé ngoan Mộ Thâm chỉ có thể cứng đờ thân thể, động cũng không dám động.
Vất vả lắm mới mơ hồ viết xong bài tập, vừa quay đầu liền nhìn thấy tên quyển sách vừa rồi Sơ Tranh lật xem, Sơ Tranh chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ.
—— Tâm lý học tội phạm!!
Mộ Thâm lần nữa nhớ tới chuyện phát sinh bên trong ngõ hẻm kia.
Gã đàn ông kia...
Hắn cẩn thận lấy điện thoại di động ra, dựa theo tiêu đề ngày đó hắn trông thấy, tìm kiếm.
Nhảy ra rất nhiều trang web.
Nhưng...
Không có cái nào, phù hợp với cái hắn trông thấy ngày đó.
Nhịp tim Mộ Thâm nhảy thình thịch đến mất đi tần suất, không ngừng kéo xuống, muốn tìm được tin tức kia.
Không có.
Không có...
Cô lừa mình.
Tin tức kia là giả.
Mộ Thâm chỉ cảm thấy tứ chi có chút phát lạnh.
"Làm xong chưa?"
Cạch.
Mộ Thâm đập di động lên trên bàn: "Xong, xong rồi. Làm xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Anh khẩn trương cái gì?"
"Anh... anh không có." Mộ Thâm gắt gao cầm điện thoại di động.
Ánh mắt ngờ vực của Sơ Tranh rơi vào trên điện thoại của hắn.
Mộ Thâm càng khẩn trương hơn, Sơ Tranh giơ tay lấy, đáy lòng Mộ Thâm quýnh lên, không quản nổi những chuyện khác, trực tiếp hôn tới.
Mộ Thâm dán vào Sơ Tranh, quả nhiên Sơ Tranh từ bỏ chuyện lấy điện thoại.
Mộ Thâm nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi, dựa theo hình ảnh ngẫu nhiên trông thấy trên TV, nhẹ nhàng trằn trọc một phen.
Hắn bối rối đứng dậy, nhét đồ vật vào trong cặp sách, cúi đầu đi ra ngoài.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ đuổi theo hắn.
Lúc trở về, Sơ Tranh đè hắn trong ngõ nhỏ tối đen không người, hôn hắn hồi lâu.
Lúc Mộ Thâm trở về, cả người đều mơ hồ, bà nội Mộ gọi hắn mấy lần hắn mới hoàn hồn.
"Bà nội, cháu không sao, sao bà còn chưa ngủ?"
"Bây giờ mới có mấy giờ, sao hôm nay cháu về sớm vậy?" Bà Mộ nói: "Miệng cháu sao thế?"
Mộ Thâm ghé mắt, trông thấy người trong gương, cánh môi đỏ bừng, tựa như bôi son, trên mặt cũng còn mang theo chút đỏ ửng.
"Không sao."
Mộ Thâm trấn an được bà nội Mộ, trở lại gian phòng của mình.
Hắn ngã xuống giường, một lát sau ngồi dậy, dùng di động tìm kiếm tin tức lần nữa.
Hắn đổi từ ngữ mấu chốt tìm kiếm.
Nhưng mà cái gì cũng không có.
Mộ Thâm càng nghĩ càng thấy không đúng, đầu lưỡi liếʍ qua cánh môi, từng tia từng tia ngọt ngào lan tràn trên đầu lưỡi, Mộ Thâm hơi sững sờ.
***
Muốn làm thêm chương nữa, nhưng mai phải đi thi rồi:
Mai gặp lại ~ ♡