Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiếu Trạch và Ninh Tĩnh hẹn hò.
Đêm hôm đó Tiếu Trạch uống rượu, Ninh Tĩnh dẫn hắn ta về, hai người phát sinh quan hệ.
Tiếu Trạch kết giao với Ninh Tĩnh, bà Tiếu là người vui vẻ nhất, hận không thể để hai người bọn họ lập tức kết hôn.
"A Trạch, anh đừng lo lắng, cùng lắm thì đến công ty cha em làm việc." Ninh Tĩnh khuyên Tiếu Trạch: "Em cũng có thể nuôi anh."
"Sao anh có thể để em nuôi anh được." Tiếu Trạch cảm thấy lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục, có chút bất mãn.
"Chúng ta cần phải phân rõ ràng như vậy sao? Của em không phải cũng là của anh à." Ninh Tĩnh nói: "Anh chỉ là tạm thời gặp khó khăn, em tin tưởng anh rất nhanh liền có thể đứng lên một lần nữa."
Tiếu Trạch cảm kích nhìn Ninh Tĩnh: "Cảm ơn em."
"Giữa chúng ta mà nói cảm ơn cái gì."
Tiếu Trạch tạm thời không có việc làm, tiền thuê nhà cũng không đủ sức trả, Ninh Tĩnh liền đưa ra đề nghị để Tiếu Trạch đến chỗ cô ta ở.
Ngay từ đầu Tiếu Trạch không đồng ý, nhưng không chịu nổi bà Tiếu khuyến khích, thế là Tiếu Trạch liền dọn tới.
Tiếu Trạch đã đi, bà Tiếu tất nhiên cũng phải đi.
Bà Tiếu hết sức hài lòng với người con dâu Ninh Tĩnh này, tự nhiên là cái gì cũng giành làm, hoàn toàn coi Ninh Tĩnh như tiểu tổ tông mà cung phụng.
Đáy lòng Ninh Tĩnh thích bà Tiếu không?
Đương nhiên không.
Cô ta là vì Tiếu Trạch.
Bây giờ cô ta đã ở bên Tiếu Trạch, thái độ đối với bà Tiếu dần dần trở nên không giống trước.
Dưới sự an bài của Ninh Tĩnh, Tiếu Trạch tiến vào công ty của cha cô ta làm việc.
Lúc đầu còn làm rất tốt, nhưng theo thời gian, có một số người bởi vì Tiếu Trạch, mà không hợp tác với bọn họ, cha của Ninh Tĩnh liền có thành kiến lớn hơn.
Cuối cùng Tiếu Trạch bị điều đến hậu cần.
Cha của Ninh Tĩnh không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, Ninh Tĩnh kiên trì, thậm chí lấy tuyệt thực ra uy hϊếp.
Cha Ninh Tĩnh đau lòng cho con gái, cuối cùng chỉ có thể lui một bước. Nếu như Tiếu Trạch ở rể nhà bọn họ, ông ta sẽ đồng ý.
Bà Tiếu là người đầu tiên không đồng ý, ở rể nhà gái, nếu cái tin này truyền về, sẽ bị người chê cười.
Hơn nữa Tiếu gia chỉ có một đứa con trai này, về sau mụ ta làm sao có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Tiếu gia.
Bà Tiếu không đồng ý, nhưng sau khi Ninh Tĩnh đưa tiền tới, thì điểm không đồng ý ấy liền tan thành mây khói.
Tiếu Trạch ở rể Ninh gia.
Ở rể vốn đã bị người xem thường, bởi vậy Tiếu Trạch trôi qua cũng không tốt lắm, nhưng Ninh Tĩnh che chở hắn ta, cha mẹ Ninh gia cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng thời gian dài mà Tiếu Trạch vẫn không có thành tích, khó tránh khỏi sẽ làm cho người Ninh gia xem thường, nói hắn ta chính là một tên ăn bám.
Thời gian dài như thế, trong lòng Tiếu Trạch phiền muộn, làm việc càng không nghiêm túc.
Hết lần này tới lần khác trong nhà cũng không yên ổn.
Quan hệ của Ninh Tĩnh và bà Tiếu từ sau khi bọn họ kết hôn liền bắt đầu chuyển biến xấu.
Bà Tiếu cho rằng Ninh Tĩnh phải sinh con.
Nhưng Ninh Tĩnh lại cảm thấy mình còn trẻ, không muốn sinh con.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu mỏng như tấm nhựa plastic cứ như vậy mà sụp đổ.
"Tiếu Trạch, mẹ anh rất quá đáng!"
Ninh Tĩnh đẩy cửa ra, hướng về phía Tiếu Trạch đang chơi game rống.
"Em có sinh con hay không, mắc mớ gì đến bà ấy! Bà ấy dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với em!"
"Anh có nghe em nói gì không?"
Ninh Tĩnh đi qua, quay mặt Tiếu Trạch lại đối mặt với mình.
Tiếu Trạch đau đầu: "Mẹ anh chỉ muốn ôm cháu trai, bà ấy là trưởng bối, em thông cảm cho bà ấy một chút đi."
"Nhưng em không muốn sinh con." Ninh Tĩnh nói: "Sinh con, dáng người sẽ biến dạng, em sẽ biến thành một bà thím già!"
Ninh Tĩnh kéo hắn ta: "Anh nói với mẹ anh một chút, để mà ấy đừng nói với em suốt ngày, rất phiền."
"Được được được."
Tiếu Trạch dỗ dành cô ta, tâm tình của Ninh Tĩnh tốt hơn một chút.
"Hôm nay sao anh không đi làm?"
"Công ty không có việc gì." Nói đến chuyện này, sắc mặt Tiếu Trạch liền không tốt: "Dù sao anh có đi hay không cũng đều như thế."
"Cha vốn đã có ý kiến với anh, sao anh có thể không đi?" Ninh Tĩnh nói: "Anh nhanh đến công ty đi."
Tiếu Trạch không lay chuyển được Ninh Tĩnh, chỉ có thể đến công ty.
Mà quan hệ của Ninh Tĩnh và bà Tiếu, bởi vì vấn đề sinh con hay không sinh con này, dần dần chuyển biến đến trình độ thủy hỏa bất dung, một chút chuyện nhỏ cũng có thể ầm ĩ lên.
Tiếu Trạch trở về chính là bị kẹp giữa hai người phụ nữ.
Cuộc sống trôi qua đến mức tinh thần và thể xác đều mệt mỏi quá độ.
Thời gian dài, bất mãn đối với bà Tiếu, dần dần chuyển dời đến trên người Tiếu Trạch.
Ninh Tĩnh bắt đầu quở trách Tiếu Trạch không tiến bộ, cả ngày chỉ biết chơi game...
Lúc đầu Tiếu Trạch còn chịu đựng, phía sau thấy thái độ của Ninh Tĩnh đối với bà Tiếu, cũng bắt đầu phản kích.
…
Cuối thu dần lạnh.
Sơ Tranh ngồi bên giường bệnh xem văn kiện, Ngôn Ngộ ngồi trên giường bệnh, quai hàm phồng lên: "Bảo bảo, anh muốn uống nước."
"Nước không phải ở ngay bên cạnh anh à?" Sơ Tranh không ngẩng đầu nói.
"Em không thể đưa cho anh?"
"..."
Sơ Tranh nhìn khoảng cách của nước và hắn một chút, cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện.
Thấy em chiều anh quen rồi, bây giờ đồ vật giơ tay là có thể lấy được, mà cũng muốn em đến truyền cho một lần, ăn no rửng mỡ à?
"Bảo bảo..."
Sơ Tranh ném văn kiện lên trên giường: "Ngôn Ngộ, anh chỉ là một pháp y, anh đuổi theo người bị tình nghi làm gì? Coi mình là siêu nhân à?"
Xin hãy nhớ kỹ, anh là một người đã hắc hóa đấy được không?
Không ngoan ngoãn ở trong phòng giải phẫu giải phẫu thi thể đi, đi ra ngoài thể hiện cái gì!
Ngôn Ngộ lập tức hụt hơi.
"Đây là ngoài ý muốn..." Ai biết người bị tình nghi kia lại có súng.
Hơn nữa đây là nồi của Thẩm Tứ Minh.
"Kết quả chính là bây giờ anh nằm ở đây." Sơ Tranh nói: "Em không hi vọng còn có lần sau nữa, bằng không anh hãy ở yên trong nhà đi, chỗ nào cũng không được phép đi."
Ngôn Ngộ: "..."
Ngôn Ngộ biết Sơ Tranh không nói đùa.
Nếu hắn còn xảy ra chuyện một lần nữa, cô thật sự sẽ nhốt mình trong nhà.
"Anh sai rồi." Ngôn Ngộ kéo tay áo Sơ Tranh: "Em đừng nóng giận."
"Em giận cái gì?" Sơ Tranh kéo tay áo về: "Người bị thương cũng không phải em."
Ngôn Ngộ ngước mắt: "Vậy em hôn hôn anh."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, quả quyết cự tuyệt: "Không hôn."
Ngôn Ngộ: "..."
Khẳng định là tức giận.
"Cẩm tổng, điện thoại của ngài." Vạn Tiêu Tiêu từ bên ngoài phòng bệnh thò đầu vào, thận trọng gọi cô.
Sơ Tranh đưa nước cho Ngôn Ngộ, quay người đi ra ngoài nghe.
Nhận điện thoại xong, Sơ Tranh chuẩn bị trở về, nơi xa đột nhiên vang lên một trận ồn ào.
Sơ Tranh mơ hồ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Cô còn chưa đi nghe ngóng, Vạn Tiêu Tiêu đã nghe xong bát quái trở về: "Cẩm tổng, ngài biết bên kia là ai không?"
"Ai?"
"Tiếu Trạch." Vạn Tiêu Tiêu quan sát sắc mặt Sơ Tranh, thấy không có cảm xúc gì đặc biệt, lúc này mới tiếp tục nói: "Vợ của Tiếu Trạch và mẹ hắn đánh nhau, vợ Tiếu Trạch bị thương nằm viện, vừa rồi là mẹ của Tiếu Trạch lại tới náo."
Không phải Tiếu Trạch muốn ở bên Ninh Tĩnh sao?
Bây giờ bọn họ ở cùng nhau rồi.
Sung sướиɠ không?
Vui vẻ không?
Lúc trước Tiếu Trạch và Ninh Tĩnh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tình cảm đó vô cùng tốt đẹp.
Bây giờ thật sự cho bọn họ ở cùng nhau, biết có bao nhiêu khó khăn rồi chứ.
Cuộc sống chính là như vậy, đổi một phương thức khác, thì sẽ đem đến kinh hỉ hoàn toàn khác biệt.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, tiến vào phòng bệnh, âm thanh ồn ào bị cản ở bên ngoài.
Sơ Tranh thấy Ngôn Ngộ bưng ly nước kia ngẩn người, đi qua hôn hắn một cái: "Lát nữa xuất viện."
Ngôn Ngộ ngước mắt: "Anh có thể xuất viện?"
Đại lão Sơ Tranh nói: "Một chút vết thương nhỏ, trở về dưỡng thương là được rồi."
Ngôn Ngộ: "..."
Nằm viện là em nói.
Bác sĩ bị em gọi tới một đống.
Bây giờ lại nói chút vết thương nhỏ?