Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Gia chủ, không xong rồi."
Đệ tử Diệp gia vội vàng chạy vào đại sảnh.
"Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Diệp Thư Lương đặt chén trà xuống, bất mãn nhìn tên đệ tử Diệp gia này: "Bảo các ngươi truyền ra tin tức, đã truyền ra chưa?"
"Gia chủ." Đệ tử Diệp gia nuốt một ngụm nước bọt: "Xảy ra chuyện rồi."
"Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong?"
"Không phải... là...... Là Đinh gia... Đinh gia xảy ra chuyện rồi!" Đệ tử Diệp gia nói: "Đinh gia bị người diệt tộc."
Diệp Thư Lương nghe xong chỉ khẽ nhíu mày: "Đinh gia bị diệt tộc ngươi hoảng hốt cái gì?"
"... Bởi vì... Bởi vì có người ở Đinh gia phát hiện, phát hiện tín vật của Diệp gia chúng ta, hiện tại... Hiện tại người của hoàng thất và hiệp hội ma pháp đang đi qua bên này." Phía sau lưng đệ tử Diệp gia bị mồ hôi thấm ướt.
Sắc mặt Diệp Thư Lương đột biến, lập tức đứng lên.
Chén trà trong tay bị phất xuống đất, "ầm" một tiếng vỡ vụn.
...
Đinh gia bị ám ma pháp sư gϊếŧ chết, trên thi thể lưu lại nguyên tố ám.
Cho dù có tín vật của Diệp gia, Diệp gia muốn phủi sạch quan hệ với chuyện này cũng không khó, kỳ thật chuyện này rất dễ tẩy trắng.
Nhưng mà...
Người của hoàng thất và hiệp hội ma pháp, lại tìm ra một cây ma pháp trượng ở Diệp gia.
Phía trên tất cả đều là nguyên tố ám, mà người của Đinh gia, chính là chết dưới cây ma pháp trượng này.
Vật chứng tìm ra ngay trước mặt mọi người, chỉ qua mấy canh giờ Diệp gia liền trở thành trung tâm của các cuộc nghị luận.
Ở trong Bồng Hoa Thành diệt cả nhà người ta.
Còn dùng ám ma pháp trượng không rõ lai lịch.
Đây không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì là gì?
Diệp Thư Lương bị mang đi, Diệp Khai Ảnh là một tên ranh con miệng còn hôi sữa chỉ biết làm việc lỗ mãng, làm sao có thể gánh vác toàn bộ Diệp gia.
"Diệp gia thật sự là phát rồ rồi, Đinh gia nhiều người như vậy, mà không hề buông tha cho một ai."
"Chuyện này đã tính là gì, ta còn nghe nói, Diệp gia này trước đó còn đồ một tòa thành."
"Cái gì?"
Người xung quanh nháy mắt vây qua, vểnh tai nghe.
"Chính là Mậu Lăng Thành kia đấy, cũng là Diệp gia làm ra, đến một tòa thành cũng hạ thủ được, chớ nói chi là một Đinh gia."
"A... Chuyện này trước đó không phải nghe nói do một ám ma pháp sư làm ra sao?"
"Ám ma pháp sư cái gì, ta thấy chính là Diệp gia làm ra, sau đó thả tin tức để làm người nghe lẫn lộn."
Án đồ thành của Mậu Lăng Thành lần nữa bị người lôi ra.
Diệp Thư Lương bị giam trong Hiệp Hội Ma Pháp, nghe thấy tin tức này, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Chuyện Đinh gia, căn bản không có quan hệ gì với y...
Rốt cuộc là ai ở sau lưng hãm hại y?
Cây ma pháp trượng kia là từ đâu tới?
Trong đầu Diệp Thư Lương có chút suy nghĩ hiện lên, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy rất không có khả năng.
Sao cô có thể có bản lĩnh lớn như vậy được?
...
Thanh Phong Điện.
"Sơ Tranh cô nương, ngài đi đâu vậy?"
Cửu Khúc thấy Sơ Tranh từ ma pháp trận ra, vô cùng lo lắng chạy tới, Một Tấc theo phía sau, hướng về phía Sơ Tranh gâu gâu sủa hai tiếng.
"Ra ngoài hít thở không khí." . Đọc truyện hay tại _ TRUMTR UYEN.c om _
"Chủ nhân tìm ngài đến sắp điên rồi." Cửu Khúc nói: "Sao ngài không nói lời nào đã ra ngoài."
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng không phải phạm nhân, đi đâu còn phải báo cáo nữa à.
Linh Tích không tìm thấy Sơ Tranh, cho là cô bị trưởng lão mang đi, Cửu Khúc vất vả lắm mới giữ chặt hắn lại, đi qua bên trưởng lão nghe ngóng một phen.
Trưởng lão bây giờ đang bận rộn chuyện Diệp gia, làm gì có thời gian để ý tới Sơ Tranh.
Sơ Tranh vừa bước vào đại điện, thân ảnh Linh Tích liền xuất hiện trước mặt.
Sơ Tranh bị Linh Tích toàn thân lộ ra nguyên tố ám làm cho giật mình, xém chút nữa vung một quyền tới.
Linh Tích tiến lên, ôm thật chặt cô, siết đến mức cô xém không thở nổi.
Không phải chỉ ra ngoài một chút thôi sao.
Không cần phải siết chết ta chứ!
Thân thể Sơ Tranh trầm xuống, tế ti đại nhân trẻ tuổi tuấn mỹ đè cô trên cửa, hormone thuộc về nam nhân bao phủ lấy cô.
Nụ hôn mang theo chút ý lạnh rơi xuống.
Hung ác trằn trọc hôn trên cánh môi cô, gặm cắn, phảng phất như muốn ăn cô vào bụng.
Sơ Tranh có chút khó khăn giơ tay đóng cửa lại.
Một khắc sau thân thể bay lên không trung.
Sơ Tranh bị đặt ở trên giường, Linh Tích che thân mà lên, cánh môi lạnh buốt đã có nhiệt độ, rơi vào môi cô, dây dưa cùng cô trầm mê.
Vẫn là nụ hôn mang theo sự trừng phạt như cũ.
Ấn ký đỏ tươi giữa hai đầu lông mày nam nhân, làm cả người hắn nổi bật lên vẻ yêu dã vô song, khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra mấy phần ngoan tuyệt.
Y phục trên thân hai người nửa cởi trong lúc vô tình, gắt gao quấn cùng một chỗ.
Nam nhân hơi thở dốc, chống đỡ thân thể, dùng nơi nóng rực chống đỡ lấy cô, chậm rãi lên tiếng: "Nàng đã đi đâu?"
Mi tâm Sơ Tranh nhẹ chau lại, theo bản năng kéo hắn xuống, nhưng Linh Tích không nhúc nhích tí nào.
"Chàng làm gì?"
"Trả lời vấn đề của ta." Linh Tích dựa vào gần một chút, khóe miệng hơi giương lên, nhẹ giọng thì thầm: "Bằng không thì bảo bảo cũng chỉ có thể chịu đựng khó chịu."
Sơ Tranh "..."
Ta mẹ nó quần cũng đã cởi, chàng còn nói với ta cái này?!
Có bệnh à!
Rốt cuộc là ai khó chịu hơn!
Linh Tích cố ý cọ cô, động tác kia chậm chạp lại nhẹ nhàng, giống như lông vũ phất qua đáy lòng Sơ Tranh, làm cho người ta muốn tóm lấy, lại làm cách nào cũng không bắt được.
"Linh Tích, ta đã cho chàng cơ hội, là chính chàng không muốn."
Sơ Tranh vừa mới nói xong, vị trí của hai người đột nhiên đảo ngược.
Linh Tích vừa muốn nói chuyện, biểu cảm trên mặt đột nhiên biến đổi.
Ấn ký màu đỏ nơi mi tâm rút đi hơn phân nửa màu sắc, nguyên tố ám cũng thu liễm hết vào trong thân thể.
Hắn đỡ Sơ Tranh, vội vã cuống cuồng hỏi: "Đau không?"
Sơ Tranh: "???"
Sơ Tranh ấn hắn xuống, cúi người hôn lên môi hắn.
...
Ánh trăng thanh tịch phóng qua cửa sổ, rơi trên mặt đất, trải thành ánh sáng màu bạc.
Rèm che bị gió phất qua, bóng người trùng điệp như ẩn như hiện.
Sơ Tranh nằm trên người Linh Tích, chăn mền che hai người lại, chỉ lộ ra đường cong hoàn mỹ nơi bờ vai của nữ tử.
Linh Tích nhìn lêи đỉиɦ đầu, đầu ngón tay Sơ Tranh sờ lên khóe mắt hắn, hai người không ai lên tiếng cả.
Sơ Tranh hôn hôn lên hầu kết hắn, lần theo cằm, hôn hắn.
Linh Tích nhắm mắt lại, nhưng Sơ Tranh chỉ hôn một cái, liền rời khỏi hắn.
Hắn cảm thấy trên thân chợt nhẹ, không khí tràn vào, Sơ Tranh nằm xuống bên cạnh.
Linh Tích giống như một đứa bé ngoan, bảo trì tư thế nằm kia, cánh môi nhếch lên mấy lần, mới hỏi ra tiếng: "Nàng có đau không?"
"Không đau."
Lúc vừa bắt đầu đúng là có đau một chút, nhưng phía sau thì tốt hơn rồi.
Hơn nữa chút đau này đã tính là gì.
Hoàn toàn không để vào mắt có được không?
"Ta biết Diệp Thư Lương vì sao muốn diệt Mậu Lăng Thành."
Linh Tích không hề có dấu hiệu nào nói ra một câu.
Sơ Tranh ghé mắt, cô giơ tay kéo người vào trong ngực: "Vì sao?"
Linh Tích không quá thích ứng với tư thế như vậy, nhưng Sơ Tranh không cho phép hắn phản kháng, không biết Linh Tích nghĩ đến cái gì, trên mặt nhiễm lên màu đỏ ửng, một đường đỏ đến mang tai.
"Chuyện trăm năm trước, nàng nghe qua rồi chứ?"
Sơ Tranh gật đầu, nhớ tới hắn không nhìn thấy, lại khẽ ừ một tiếng.
Linh Tích tiếp tục nói: "Ta tra xét một chút, lúc ấy trụ sở của tổ chức Ám Nguyệt, chính là ở Mậu Lăng Thành, nhưng lúc ấy vẫn chỉ là một cái thôn nhỏ."
Ám Nguyệt chính là tên của tổ chức ám ma pháp sư năm đó.
"Chuyện này có liên quan gì đến chuyện Diệp Thư Lương đồ thành?" Chẳng lẽ phát hiện trong thành trì kia đều là ám ma pháp sư, muốn vì dân trừ hại? Diệp Thư Lương không đại nghĩa như vậy chứ!
Hơn nữa căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, trong thành trì kia, đại bộ phận đều là người bình thường, trong ma pháp sư cũng không có ám ma pháp sư.