Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cuối cùng cũng gập ghềnh quay xong quảng cáo, dường như Phong Vọng có hành trình khác, quay quảng cáo xong liền không thấy tăm hơi đâu.
Sơ Tranh bên này cũng phải đến đoàn làm phim.
Cô chọn chính là một bộ phim chiến tranh thương trường, đô thị, chủ yếu nói về âm mưu quỷ quyệt trên thương trường, tình yêu ngược lại trở thành thứ yếu, nhưng cũng rất đáng xem.
Lan Linh cho là Sơ Tranh sẽ chọn nữ chính, ai biết Sơ Tranh không chọn nữ chính, mà chọn một vai nữ ba không mấy nổi bật.
"Tại sao lại chọn vai này?" Lan Linh rất là tâm bình khí hòa thảo luận với Sơ Tranh.
"Phù hợp với khí chất của tôi." Lão đại thương trường! Cao cấp đại khí trâu bò!
"..." Lan Linh nghẹn họng: "Cô không chọn nữ chính, thì chí ít cũng phải là nữ hai chứ? Đằng này cô lại đi chọn nữ ba... "
Nữ ba thì tính là gì?
Bây giờ cô đi diễn một nữ ba, bên ngoài sẽ nói cô thế nào chứ!?
"Nhân vật này cũng có không ít đất diễn." Sơ Tranh bình tĩnh phân tích: "Hơn nữa từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cô ấy vẫn ở đó."
Chuyện Sơ Tranh quyết định, không ai thay đổi được.
Lan Linh nói không lại Sơ Tranh, chỉ có thể mặc cô vậy.
Dù sao nghệ sĩ này cũng giống như nhặt được vậy, chuyện gì cũng không cần mình qua tâm.
So với Phong Vọng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Sơ Tranh đến đoàn làm phim, chỉ dẫn theo một trợ lý là Lương Tịch.
"Chị Sơ Tranh, chị có biết nữ chính của bộ phim này là ai không?"
"Có nữ chính?" Đây không phải là phim chiến tranh thương trường sao, nói về những mưu kế tranh đoạt giữa đám đàn ông, cần nữ chính làm gì?
"Đương nhiên là có." Lương Tịch nói: "Bây giờ phim truyền hình mà không có chút tình yêu, thì ai xem chứ."
Ngay cả trong phim chiến tranh tình báo thì cũng phải có tình yêu đó.
"Ồ."
"Chị Sơ Tranh, em nghe nói nữ chính là một người mới." Lương Tịch tiếp tục nói:"Bộ phim này cũng không phải loại quy mô nhỏ quay cho vui, chị nói xem tại sao lại chọn một người mới làm nữ chính?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi nói: "Chắc là có tiền."
Bạn cho rằng kẻ có tiền liền vui sướиɠ sao?
Không!
Niềm vui của kẻ có tiền bạn căn bản không tưởng tượng ra nổi.
"A?"
Lương Tịch hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được, trong lòng thở dài, có tiền thật tốt.
Nữ chính nói làm là làm.
"Xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn, đây là một chút tấm lòng, không đáng tiền, là em tự mình làm "
Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại.
Nhìn về phía nữ sinh đang nói chuyện với người khác cách đó không xa.
Biểu cảm của Lương Tịch khẽ biến: "Chị Sơ Tranh, đυ.ng... đυ.ng hàng."
Nữ sinh bên kia mặc một chiếc váy màu tím, mái tóc xoăn buông thả sau lưng, lộ ra vành tai tinh xảo, trên gương mặt kiều nộn mang theo ý cười, cả người tràn đầy hơi thở đáng yêu của thanh xuân.
Cái váy đó giống như bộ Sơ Tranh đang mặc trên người, nhưng Sơ Tranh khoác thêm bên ngoài một chiếc áo cao bồi.
Cảm giác hoạt bát liền ít đi rất nhiều.
Nhiều hơn mấy phần khí phách độc đáo sắc bén của lão đại xã hội đen.
"Ừ." Ai xấu thì xấu, dù sao ta cũng không xấu.
Kỳ thật tiểu bạch thỏ cũng không xấu, chỉ có thể nói là đều có phong cách.
Sơ Tranh thở dài.
Xem ra trong đoàn làm phim sẽ không quá bình yên.
Có thể tìm cơ hội xử lý cô ta!
Tiểu bạch thỏ Giản Đan cũng nhìn thấy Sơ Tranh, cô ta hơi ngừng lại trong nháy mắt, sau đó nâng lên nụ cười, cầm lấy một cái hộp từ trong tay trợ lý, đi tới.
Sơ Tranh: "..."
Tới làm gì!
Muốn ăn đòn phải không?!
"Đi mau."
Sơ Tranh gọi Lương Tịch một tiếng, cấp tốc tiến vào bên trong từ một hướng khác.
Đánh người trước công chúng không tốt lắm.
Cô phải khống chế lại chính mình.
Giản Đan: "..."
"Đây không phải là Trì Sơ Tranh sao? Sao ngay cả chào hỏi cũng không chào một câu?" Nghệ sĩ nam vừa nói chuyện với Giản Đan lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng có chút bất mãn.
Giản Đan siết chặt hộp trong tay, quay đầu cười nói: "Có lẽ Trì tiền bối có việc gấp gì đó."
"Việc gấp gì chứ? Sau này mọi người còn ở chung với nhau hơn mấy tháng đấy."
"Ách" Giản Đan nhìn qua có chút khổ sở.
Nghệ sĩ nam kia nhanh chóng an ủi: "Em cũng đừng sợ, mọi người đều rất tốt."
"Vâng, cảm ơn."
Giản Đan ngọt mềm cười một cái.
...
Sơ Tranh cảm thấy Giản Đan này, quả thực rất thần kỳ.
Không qua thời gian mấy ngày, Giản Đan đã đem 90% người trong đoàn làm phim dỗ đến thật vui vẻ, ai gặp cô ta cũng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón.
Mấy diễn viên chính cũng cực kỳ chiếu cố cô ta.
"Cô cũng không thích cô ta?"
Sơ Tranh liếc mắt.
Diễn viên nữ hai Đồng Tuyết Ngôn đứng ở bên cạnh mình.
Đồng Tuyết Ngôn bởi vì nguyên nhân công việc, không tiến tổ cùng lúc với mọi người, mà là hôm qua mới đến.
"Chưa nói tới." Sơ Tranh dựa vào giá đỡ bên cạnh, giọng điệu bình thản.
"Tôi nghe nói Giản Đan này lai lịch không nhỏ." Đồng Tuyết Ngôn dường như tìm thấy một tri kỷ, trực tiếp nhích lại gần: "Trước đó cướp quyền phát ngôn của Tống Chi Chi, bây giờ vừa bắt đầu đóng phim đã vào vai nữ chính."
Sơ Tranh nhìn Giản Đan đang quay phim, không lên tiếng.
Đồng Tuyết Ngôn lại không có ý định buông tha cho Sơ Tranh, hư hư thực thực ở trong đoàn làm phim, người duy nhất không dùng gương mặt tươi cười chào đón Giản Đan.
"Cô nói xem, chúng ta liều sống liều chết cũng không lấy nổi một vai diễn, có một số người sao có thể nhẹ nhàng lấy được nhỉ?"
Sơ Tranh: "..." Có thể là bởi vì có tiền thôi.
Đồng Tuyết Ngôn: "Giản Đan này... tôi thấy tuyệt đối không phải loại đơn giản đâu, cô xem cô ta vừa đến có mấy ngày, mà toàn bộ đoàn làm phim đã yêu thích cô ta như thế."
Sơ Tranh: "..." Người ta dáng dấp đáng yêu lại hoạt bát, làm nũng một phát là như đòi mạng, có thể không được sủng ái sao!
Đồng Tuyết Ngôn: "Tôi nghe nói nhân vật nữ chính này trước đó đã định ra rồi, căn bản cũng không phải là Giản Đan, không biết tại sao lại biến thành cô ta."
Sơ Tranh: "..." Bởi vì ta không chọn vai nữ chính.
Khi Lan Linh đưa kịch bản cho cô cũng đã nói, bộ phim này không cần thử sức, có thể trực tiếp diễn nữ chính.
Đồng Tuyết Ngôn: "Cũng không biết ai mà xui xẻo như thế blabla.... "
Đồng Tuyết Ngôn hẳn là chỉ là thuần phun tào, trong giọng nói không nghe ra ý tứ gì khác.
Sơ Tranh cân nhắc lại, có thể là bởi vì người trong đoàn làm phim đều thích Giản Đan, nên cô ấy thật sự không tìm thấy ai để tám nữa.
"Tôi mời cô đi ăn cơm." Sơ Tranh đột nhiên nói.
Đồng Tuyết Ngôn nghe nói có ăn, con ngươi sáng lên, cũng quên luôn nhân vật chính trong cuộc lảm nhảm vừa rồi của mình.
"Không cần không cần, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, tôi mời! Lát nữa không có phân đoạn của chúng ta, tôi đi nói với đạo diễn một tiếng, cô chờ chút."
Đồng Tuyết Ngôn lập tức chạy mất.
Sơ Tranh: "???"
Tại sao vừa nhắc tới ăn, ngươi liền thay đổi thế hả!
Đồng Tuyết Ngôn là người nói nhiều, nhưng cô ấy cũng không nói những chủ đề nhàm chán, mà luôn có những chuyện mới lạ phát ra từ miệng cô ấy.
Cho dù Sơ Tranh không đáp, một mình Đồng Tuyết Ngôn cũng có thể hát xong cả một vở kịch.
"Tại sao cô lại chia tay với Sở An Dương thế?" Đồng Tuyết Ngôn không biết làm sao lại chuyển đề tài lên người cô.
"Hắn nɠɵạı ŧìиɧ." Sơ Tranh không chút do dự bôi đen Sở An Dương.
Đồng Tuyết Ngôn kinh ngạc: "Cho nên chuyện bát quái kia là sự thật?"
"Ừ."
"Chậc, tra nam!" Đồng Tuyết Ngôn mắng một tiếng: "Loại đàn ông này chia tay mới tốt, chúng ta cũng không phải không kiếm được tiền, sợ cái gì!"
Sơ Tranh đánh giá cô ấy: "Cô rất có tiền?"
"Vẫn tốt." Đồng Tuyết Ngôn cười hì hì: "Chờ tôi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ không đóng phim nữa, đến lúc đó đến bờ biển mua một căn nhà nhỏ. Mỗi ngày nuôi chó, đọc sách, tốt biết bao nhiêu."
"Tiền đủ tiêu?"
Một trăm vạn đối với gia đình bình thường mà nói, có lẽ cả một đời cũng không tiết kiệm đến ngần ấy.
Nhưng đối với một nghệ sĩ mà nói, thì đó cũng chỉ là một con số lẻ.
Đồng Tuyết Ngôn nói: "Sao lại không đủ. Cô nói xem mấy thứ trang sức hàng hiệu lẳиɠ ɭơ diêm dúa đó thì có lợi ích gì? Lại không thể ăn không thể uống."