Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 392: Trời giáng Phúc Bảo (34)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Hình ảnh trước mặt Sơ Tranh biến mất, cô vẫn đứng ở hành lang bệnh viện.

Thiếu niên vẫn dựa vào bên cạnh như cũ.

Sơ Tranh xem hết, thần sắc cũng không có bất kỳ biến hóa gì, ánh mắt thiếu niên nhịn không được chăm chú thêm một chút.

Con nhóc này...

Sơ Tranh liếc nhìn hắn: "Ngươi tìm người làm?"

Những thứ sương mù kia là cái gì Sơ Tranh không rõ.

Nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

Có chút giống Tang Mộng lúc trước...

"Sơ Tranh, ta là Thiên Sứ, sẽ không làm loại chuyện này." Thiếu niên vô tội chỉ chỉ phía trên: "Quy tắc không cho phép."

Nói cách khác.

Nếu như quy tắc cho phép, có lẽ hắn sẽ làm.

Sơ Tranh hiểu rõ điểm này.

Nếu như không có quy tắc, Thiên Sứ có được lực lượng phi phàm, chẳng phải sẽ xưng bá nhân gian sao.

"Nhân loại ngay cả lòng mình cũng không thể kiên định, thích bọn họ, không thể nghi ngờ chính là tự mình chuốc lấy cực khổ." Thiếu niên vươn tay về phía Sơ Tranh: "Sơ Tranh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, cùng ta trở về đi."

Hắn thân là Thiên sứ đạo sư, nếu như Thiên sứ lưu lại ở nhân gian, hắn cũng sẽ nhận trừng phạt.

Giọng điệu của Sơ Tranh có chút hung dữ: "Ta nói một lần cuối, ta sẽ không về cùng ngươi."

"Ngươi không về cùng ta, vậy thì không trở về được nữa rồi."

"Ồ."

Không thể về thì không thể về chứ sao.

Dù sao cô cũng không muốn làm Thiên Sứ gì đó.

"Sơ Tranh!"

Thiếu niên nhịn không được cất cao âm lượng.

Đáy lòng Sơ Tranh rất bực bội, bối cảnh phía sau dường như cũng đang bốc lên mưa đạn "xử lý xử lý xử lý".

Sơ Tranh động thủ, không có chút dấu hiệu báo trước nào.

Hai người xuất chiêu trên hành lang, ngân quang từ trong tay áo Sơ Tranh hiện lên, uyển chuyển như rắn, vọt về phía người đối diện.

...

Ầm --

Bức tường bên ngoài bệnh viện đột nhiên nổ tung, xi măng và tro bụi bay tán loạn, còn có một người đập xuống.

Thiếu niên chật vật đứng lên từ trong đống đá vụn.

Hắn phủi bụi trên người một cái.

Ngẩng đầu nhìn lên trên.

Sơ Tranh đứng ở phía trên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn phía dưới.

Dường như thiếu niên phát giác được gì đó, thân thể đột nhiên trong suốt, cánh sau lưng hắn mở ra, đập cánh một cái, bay lên không trung.

Đôi cánh khổng lồ rung động, ánh nắng giống như dát lên người hắn một tầng ánh sáng thánh khiết.

"Sơ Tranh, ngươi sẽ hối hận."

Thiếu niên ném ra câu nói này, động cánh, ẩn vào tầng mây.

"Hối hận..." Đáy lòng Sơ Tranh cười lạnh.

Hối hận thì hối hận thôi, có gì ghê gớm đâu.

Hối hận xong lại là một trang hảo hán!

Lý Dân Hàng đuổi tới hiện trường xảy ra chuyện, nhìn thấy Sơ Tranh, kinh hồn táng đảm tiến lên: "Bà, bà chủ, xảy ra chuyện gì thế?"

"Tường này không chắc, đổi."

Sơ Tranh ném ra câu nói này, rồi bày ra khí thế lão đại xã hội đen rời đi.

"..."

Bà chủ đã làm gì rồi vậy?

Lý Dân Hàng nhìn ra bên ngoài một chút, phát hiện phía dưới có không ít người đang nhìn qua bên này.

Hắn vội vàng rụt về, gọi người đi thu thập cục diện rối rắm.

"Ôi."

Lý Dân Hàng đi rất nhanh, không có chú ý tới phía trước, bị người đυ.ng phải.

"Phó viện trưởng Lý, anh làm gì mà hoảng hoảng hốt hốt thế?"

Bác sĩ trẻ đỡ lấy Lý Dân Hàng.

"Ai."

Lý Dân Hàng thở dài, vẻ mặt táo bón rời đi.

Bác sĩ trẻ: "???"

Hắn nhìn về phương hướng mà Lý Dân Hàng vừa đi tới.

Bỗng nhiên trông thấy cái lỗ hổng rất lớn kia.

Đây là... Có người gây rối, làm nổ tường bệnh viện sao?!

...

【 Tiểu tỷ tỷ cô không về nhà thăm thẻ người tốt một chút sao? 】 Vương Giả thật sự không nhịn được lên tiếng.

Cô cứ như vậy mà ném thẻ người tốt ở... Không đúng, trói trong nhà, thích hợp sao?

Lúc này, người bình thường hẳn là nên ở bên cạnh thẻ người tốt hỏi thăm ân cần, làm một người tốt.

Cô thì hay rồi, không hỏi han ân cần cũng coi như xong đi.

Nhưng cô còn trói luôn người lại.

Thử hỏi có ai phát rồ như thế không?!

Tiểu tỷ tỷ hắc hóa, thẻ người tốt chỉ là một nhóc đáng thương đang thăm dò ở biên giới của sự hắc hóa này thì tính là gì chứ.

"Trói lại không chạy được, thích hợp." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Bây giờ ta phải đi giải quyết hết tất cả phiền phức."

Bằng không thì phía sau lại thêm một đống phiền phức loạn thất bát tao nữa.

【...】

Vương Giả than thở, nó cảm thấy số mệnh của mình thật sự rất khổ.

Nó làm sao có thể khoe khoang với hệ thống sát vách nữa?

Chính nó cũng không thể khoe khoang nổi nữa rồi.

Sơ Tranh tra xét tư liệu của người kia từ phía bệnh viện, phía trên có địa chỉ.

Nhưng mà...

Sơ Tranh nhìn ngõ hẻm ngổn ngang lộn xộn, cô phải đi đường nào đây? Mấy con đường này cái nào cũng giống y như nhau...

Loại ngõ hẻm này, cho dù có bản đồ cũng không thể chơi lại chúng nó.

Sơ Tranh nhìn chung quanh một chút, bóng đêm đang thịnh, đứng giữa giao lộ, không nhìn thấy một sinh vật sống.

Cô vươn tay chỉ loạn trong không khí, cuối cùng chọn trúng con đường chính giữa.

Vận khí không tốt, không phải địa chỉ cô muốn tìm.

Cô đi tới, tiếp tục chỉ...

Một ngõ rồi một ngõ đi qua, rốt cục Sơ Tranh cũng tìm được.

Sơ Tranh đứng ở bên ngoài cánh cửa gỗ cũ nát, hít sâu...

Kẹt kẹt --

Cửa gỗ mở ra, một chậu nước không có dấu hiệu nào tạt ra.

Sơ Tranh nhanh chóng tránh đi, hơi thở kia bị nghẹn trong cổ họng, bị sặc đến mức cô thiếu chút nữa là ho khan.

"A!"

Sơ Tranh còn chưa biểu thị mình bị hù đến, ngược lại ở phía cửa vang lên một tiếng kêu.

Sơ Tranh nghẹn lại du͙© vọиɠ muốn ho khan.

Ánh mắt lạnh như băng, dời về phía cánh cửa gỗ.

Đứng ở cửa là một người phụ nữ có thân hình hơi nở nang, đang hơi sợ hãi nhìn cô.

Có lẽ thấy rõ là người, người phụ nữ kia lập tức lên tiếng: "Cô đứng trước cửa nhà tôi làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, cô muốn hù chết tôi à? May là tôi không có bệnh tim."

"Đây là nhà Điền Thắng Lợi?" Muốn ho khan, nhịn xuống, nhịn xuống.

Sơ Tranh hít sâu, đem sự ngứa ngáy trong cổ họng nghẹn trở về.

Người phụ nữ ngờ vực đánh giá Sơ Tranh.

Đêm hôm khuya khoắt, một cô cái còn trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, tìm tới cửa...

"Cô muốn làm gì? Tìm lão Điền nhà tôi làm gì?"

Ánh mắt người phụ nữ nhìn Sơ Tranh, lập tức trở nên sắc bén, tựa như Sơ Tranh là một tiểu yêu tinh đến tìm chính thất lật bài.

Sơ Tranh bị ẩn ý trong cái ánh mắt này hù dọa.

Càng muốn ho khan...

Bàn tay đặt trong túi của Sơ Tranh, nắm chặt quần áo.

Không được.

Nhịn không được.

Thế là trong ánh mắt ngờ vực và cảnh giác của người phụ nữ, Sơ Tranh đột nhiên quay người, cực nhanh rời đi.

Người phụ nữ: "..."

Ngõ hẻm này quá hẹp, Sơ Tranh rẽ một cái, người phụ nữ liền không nhìn thấy nữa.

Biểu cảm trên mặt bà ta đổi tới đổi lui.

Lão Điền, cái tên khốn này, không biết lại ở bên ngoài trêu chọc cái gì? Để cô gái người ta hơn nửa đêm tìm tới cửa...

Người phụ nữ càng nghĩ càng thấy không đúng.

Đang chuẩn bị đi vào tìm Điền Thắng Lợi tính sổ, liền thấy cô gái vừa rồi vội vã rời đi, bỗng nhiên quay lại.

"Điền Thắng Lợi có nhà không?"

Thanh âm cô gái mát lạnh, lưu chuyển trong màn đêm, tự dưng làm cho người ta cảm thấy ý lạnh xâm nhập vào thân thể.

Cô hỏi đến ngay thẳng lại lạnh lùng.

Người phụ nữ trực tiếp sững sờ tại chỗ: "Cô... cô tìm lão Điền nhà tôi làm gì?"

"Có chút việc cần hỏi hắn." Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền.

Trông thấy tiền, mắt người phụ nữ lập tức sáng lên.

Vứt bỏ cái chậu trong tay, dùng hai tay nhận lấy, giống như sợ chậm chút nữa thì Sơ Tranh sẽ thu lại vậy.

Người phụ nữ thấy tiền sáng mắt, vừa đếm tiền vừa dẫn Sơ Tranh đi vào.

"Lão Điền nhà tôi đang uống rượu, tôi đi gọi cho cô."

"Lão Điền, lão Điền!"

"A -- "

Sơ Tranh nghe thấy tiếng người phụ nữ kêu thảm, bước nhanh đi vào.

Người phụ nữ bị dọa đến tê liệt trên mặt đất, mà ở cách bà ta tầm một mét, có một người đàn ông miệng sùi bọt mép, sắc mặt xanh trắng, đã mất đi sự sống đang nằm.

Trên mặt đất là vỏ chai rượu và mẩu mẩu thuốc lá loạn thất bát tao nằm rải rác.

Trong phòng có một mùi thuốc trừ sâu khó ngửi.