Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 257: Tan học đừng đi (18)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sắc trời dần tối.

Ông chủ của trang trại mời bọn họ đến phòng ăn ăn cơm.

Mập mạp lấy cớ bị đau bụng, toàn bộ tâm tư của Chúc Tử An đều đặt trên người đối tượng thầm mến của mình, căn bản không chú ý đến mập mạp.

Mập mạp chuồn ra khỏi phòng ăn.

Chúc Tử An phát hiện nửa ngày rồi mà mập mạp vẫn chưa về, lúc đầu cũng không để ý lắm, nhưng bọn họ ăn xong rồi ngồi trò chuyện thêm nửa ngày nữa, mà mập mạp vẫn không thấy đâu.

Chúc Tử An nhìn đồng hồ, nhíu mày.

"Mập mạp rớt xuống WC rồi à?" Hắn hỏi người anh em bên cạnh.

"Mập mạp nói bị đau bụng." Người anh em kia trả lời.

"Mẹ, tối hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng như vậy, mà cậu ta lại làm cho tôi như xe bị tuột xích, có phải là anh em không chứ."

"Con người có ba cái gấp nha, để em gọi điện thoại cho cậu ấy."

"Nhanh lên." Chúc Tử An thúc giục.

Vào lúc Chúc Tử An thúc giục mập mạp, bên ngoài trang trại đột nhiên vang lên một âm thanh.

Chúc Tử An nghi hoặc nhìn ra phía bên ngoài, những người còn lại cũng nhanh chóng chen đến bên cửa sổ.

Trên khoảng đất trống bên ngoài trang trại, lúc này xếp đầy những ngọn nến, đứng ở giữa các ngọn nến là một nữ sinh.

Âm thanh kia truyền tới từ chiếc đàn ghita trong tay nữ sinh.

"Wow..."

Bên trong lập tức vang lên những tiếng ồn ào.

Tần Phong bị người đẩy ra.

Ánh mắt Tần Phong đảo qua bốn phía, không nhìn thấy Sơ Tranh, hắn có hơi thất vọng, nhưng vẫn cười đi xuống.

Chúc Tử An tức giận đến ngứa cả răng.

Dư Duyệt này sớm muộn không thổ lộ, lại cố tình thổ lộ vào đúng lúc này!

"Các cậu chuẩn bị xong chưa?" Chúc Tử An hỏi anh em của mình.

"Xong rồi xong rồi, Chúc ca em nói anh nghe, tình hình có biến, đi đi đi."

Mấy người anh em kéo Chúc Tử An đi xuyên qua đám người.

Chúc Tử An ngơ ngác bị kéo đến phía sau trang trại, ở đó đặt một cái rương.

"Các cậu làm gì thế? Trước đó không phải nói..."

"Ôi Chúc ca, anh nghe chúng em đi, không sai được đâu."

Chúc Tử An trực tiếp bị lột quần áo, mặc lên một bộ âu phục.

Dáng người Chúc Tử An vốn đã cao, mặc âu phục vào lập tức như biến thành một người khác.

Hắn vẫn còn đang đần độn, thì trong tay đã được nhét thêm một bó hoa.

Hoa hồng rực rỡ như ráng chiều.

"Mập mạp, tớ lập tức mang Chúc ca tới ngay đây."

Toàn bộ quá trình Chúc Tử An đều bị kéo chạy, chờ hắn kịp phản ứng, thì mình đã đứng trên bờ cát.

Trên bờ cát phủ kín hoa hồng đỏ, ở giữa làm thành một hình trái tim cực lớn, bên trong lưu lại một khoảng đất trống, ở đó đặt một cây dương cầm.

Sơ Tranh dựa vào dương cầm.

Trong lòng Chúc Tử An nhảy lên.

"Mọi người làm gì đây?"

"Biết đánh đàn dương cầm không?" Sơ Tranh hỏi hắn.

Chúc Tử An mờ mịt lắc đầu: "Nếu anh đây biết đánh đàn dương cầm, thì sao còn có thể như bây giờ?"

Sơ Tranh nhìn những người khác, những người còn lại cũng dồn dập lắc đầu, biểu thị mình không biết.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ngồi xuống, ôm cái dương cầm lên —— lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên mạng một ca khúc phù hợp với việc tỏ tình.

"Tôi học một chút, các anh đợi chút nữa."

Đám người: "..."

Bây giờ mới học là cái quỷ gì nha tiểu học muội!!

Sao cô có thể trấn định ngồi xuống như vậy chứ!

Một đám người gào thét trong nội tâm.

Sơ Tranh biết đánh đàn, nhưng cô không biết ở thế giới này khi thổ lộ thì dùng bài gì cho thích hợp, lỡ như đánh sai, mất mặt thì làm sao.

Không thể có sai lầm như thế được!

"Bắt đầu đi." Sơ Tranh rất nhanh liền nói với mập mạp.

Mập mạp hít sâu một hơi, tiểu học muội nhìn rất đáng tin cậy!

Chắc chắn sẽ được!

Hắn vỗ vỗ bả vai Chúc Tử An: "Chúc ca, cố lên nha."

Chúc Tử An: "..."

Hiện tại hắn đang rất đần độn đây này!

Mập mạp hấp tấp chạy, Chúc Tử An bị kéo đến đứng ở vị trí chỉ định.

Sau đó có ánh sáng từ bên cạnh chân hắn sáng lên, rồi lan tràn lên cao như thủy triều.

Đèn màu rực rỡ một đường lan tràn đến bên trong trang trại.

Người bên trong đang đứng xem Dư Duyệt thổ lộ, đột nhiên có một màn như thế, bọn họ hâm mộ không nhừng.

Nhưng Dư Duyệt lại hết sức mờ mịt.

Đây không phải do cô ta chuẩn bị...

Chẳng lẽ là Tần Phong?

Khoảng thời gian này Tần Phong luôn mập mờ với cô ta, nhưng không ai chọc thủng lớp màn kia.

Nên cô ta mới nghĩ đến chuyện làm quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước.

Ngay khi đáy lòng Dư Duyệt đang ẩn ẩn chờ mong, thì một nữ sinh bị người bên cạnh cô ta đẩy ra.

Nữ sinh kia bị đẩy lên phía trước, khẩn trương không thôi: "Các cậu đẩy tớ làm gì."

Chúc Tử An đã học lớp mười hai, có rất nhiều người biết kế hoạch của Chúc Tử An, bởi vậy nên cực kỳ ra sức đẩy nữ sinh lên lối đi trải đầy đèn màu: "Diêu Diêu, nhanh đi a."

Diêu Phỉ chỉ vào mình.

Đây không phải là Dư Duyệt thổ lộ với Tần Phong sao?

Có quan hệ gì với mình chứ?

Diêu Phỉ cơ hồ là bị người vây quanh đi đến bãi cát.

Chúc Tử An khẩn trương cầm hoa, như một cô nương sắp bước lên kiệu hoa, khẩn trương đến không chịu được.

Tiếng đàn dương cầm êm ái kết hợp với tiếng sóng biển, vang vọng khắp đất trời.

Trên bờ cát trải đầy hoa hồng đỏ.

Ánh đèn màu rực rỡ.

Nam sinh đẹp trai anh tuấn.

Nữ sinh che miệng, bị hình ảnh trước mặt làm chấn động.

"Chúc Tử An..." Diêu Phỉ quẫn bách không thôi: "Cậu làm gì thế?"

Trong lòng bàn tay Chúc Tử An toàn là mồ hôi, cuối cùng quyết định chắc chắn: "Diêu Phỉ, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết, sau này anh sẽ không thích bất cứ một ai khác nữa."

"Tôi..."

"Em hãy nghe anh nói hết đã, anh biết, thành tích của anh không tốt, trong mắt em có lẽ chỉ là một đứa học sinh hư hỏng, nhưng anh vẫn hy vọng sẽ có một cơ hội, được đứng trước mặt người con gái anh yêu thương, nói với cô ấy một câu, anh thích em."

Diêu Phỉ che miệng, không biết nên nói gì cho phải.

"Em có thể... Làm bạn gái anh không?"

Trên bãi biển chỉ còn lại tiếng đàn dương cầm êm dịu và tiếng sóng biển.

Thật lâu sau, nữ sinh nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể đồng ý với em một điều kiện không?"

Chúc Tử An mừng rỡ, đây là có cơ hội rồi!

"Em nói đi, đừng nói là một điều kiện, cho dù một trăm điều kiện anh cũng đồng ý."

"Cùng em thi vào một trường đại học."

"..."

Chúc Tử An nghĩ, chuyện yêu đương này chắc không thể thành rồi.

Cuối cùng Chúc Tử An cắn răng đồng ý, đám người mập mạp cảm thấy Chúc Tử An điên rồi.

Bây giờ cách kỳ thi đại học chỉ còn hai tháng, với thành tích kia của Chúc Tử An, làm sao có thể thi đậu cùng một trường đại học được!

Nữ sinh chậm rãi gật đầu, nhận lấy hoa trong tay Chúc Tử An.

Quần chúng vây xem bốn phía lập tức ồn ào: "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"

Diêu Phỉ vùi mặt vào trong bó hoa, không dám nhìn người khác.

"Đừng ồn ào."

Chúc Tử An ỷ vào thân phận của mình, bảo những người kia đừng nói lung tung.

Ầm ——

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, chiếu sáng cả mặt biển.

Sơ Tranh dựa vào dương cầm, thần sắc có chút trống rỗng.

"Tiểu học muội, cảm ơn nha!" Chúc Tử An xuất hiện từ phía sau đàn dương cầm: "Hoa này bao nhiêu tiền? Anh nghĩ cách..."

"Tôi phải cảm ơn anh vì đã giúp tôi tiêu tiền." Sơ Tranh cắt ngang lời hắn.

Chúc Tử An: "??"

Trước đó hắn giúp Sơ Tranh làm việc, nên rất yên tâm thoải mái cầm tiền.

Nhưng đây là hắn thổ lộ, làm sao có thể để người khác bỏ tiền ra cho mình được.

Nhưng mà khoản chi phí này...

Có lẽ không hề thấp.

Bởi vì hắn nghe thấy có người nói hoa hồng này hình như là từ nước ngoài tới, phải vận chuyển bằng đường hàng không gì gì đó...

"Tiểu học muội, tiền này nhất định anh sẽ trả lại cho em, sau này chuyện của em chính là chuyện của anh, đừng khách khí!"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Anh vẫn nên ngồi nghĩ xem làm sao để thi đậu đại học đi."

Tiền gì mà tiền!

Không đề cập tới tiền ta còn có thể chỉ cho ngươi vài chiêu!

Bây giờ thì nghĩ cũng đừng nghĩ, tự mình kiếm cách mà thi đi!

Chúc Tử An: "..."

Nói trắng ra, hắn không chỉ đáp ứng một điều kiện không cách nào thực hiện được, mà còn thiếu một khoản tiền lớn nữa.

Nhưng Chúc Tử An tuyệt đối không hối hận.