Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đây là y phục vương phi bảo ta đưa đến." Một nha hoàn vênh vang đắc ý đứng trước mặt Lục Châu, trực tiếp ném quần áo trong tay xuống đất.
Lục Châu tướng mạo thanh tú, lúc này đang phồng má, hốc mắt ửng đỏ, trong vẻ đáng thương lại lộ ra mấy phần đáng yêu.
"Ngươi..." Lục Châu tức giận đến trừng mắt, giận dữ nói: "Thanh Hà, ngươi có thái độ gì đấy!"
"A, thái độ gì?" Thanh Hà nhấc chân đạp lên quần áo, hất cằm, thần thái ngạo mạn: "Chính là thái độ này."
Hạ nhân của vương phủ luôn nâng cao giẫm thấp.
Trước kia mặc dù cũng có một số kẻ nịnh hót, giúp đỡ vương phi bên kia.
Nhưng tốt xấu gì vẫn còn Thành vương ở đó, nên cùng lắm cũng chỉ dám làm ra vài động tác nhỏ.
Bắt đầu trở nên thế này là từ sau khi Thành vương qua đời.
Bây giờ trong vương phủ là Thành vương phi làm chủ, những hạ nhân này dám to gan như thế, tất nhiên vì có người ở phía sau bày mưu đặt kế.
Lục Châu tức giận không nhẹ, nhưng nàng trừ lý luận cùng bọn họ ra, thì cũng không có biện pháp gì khác.
Thanh Hà dẫm xong, giống như là nhớ tới cái gì đó, khoa trương che miệng lại: "A, quên nói với ngươi, đây là quần áo mà tiểu thư nhà ngươi phải mặc khi tiến cung, nhớ giặt sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng làm bẩn mắt thánh thượng."
Lục Châu khó thở, đột nhiên đẩy Thanh Hà một cái.
Thanh Hà bị đẩy đến hơi lảo đảo.
Nàng ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ ngẩng đầu, định tát một cái lên mặt Lục Châu: "Tiểu tiện nhân nhà ngươi cũng thật to gan, lại còn dám đánh ta!"
Lục Châu theo bản năng nhắm mắt lại.
Bàn tay chưa rơi xuống, nhưng gió đã tới trước.
Gió phất qua gương mặt Lục Châu, mang theo một trận ý lạnh, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.
"A! Đau..."
Ngược lại, bên tai vang lên tiếng kinh hô của Thanh Hà.
Lục Châu lập tức mở mắt ra.
Bàn tay trắng nõn xinh đẹp nắm lấy cổ tay Thanh Hà, theo cánh tay nhìn sang, thì thấy tiểu cô nương sắc mặt hơi tái nhợt đứng bên cạnh nàng, cô chỉ mặc một thân áo trong màu trắng, tóc còn chưa búi, tùy ý xõa sau lưng.
Người trước mặt Lục Châu hết sức quen thuộc.
Nhưng lại làm Lục Châu có chút xa lạ.
Khí thế trên người tiểu thư rất xa lạ...
Tôn quý ưu nhã, trong lãnh đạm xa cách còn lộ ra cảm giác sắc bén.
Giống như ánh trăng đêm đông, mang theo cảm giác lạnh thấu xương, lại phi thường chói mắt.
Cô hờ hững quét mắt nhìn Thanh Hà, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, Thanh Hà lập tức không theo khống chế, ngã thẳng ra sau.
Thanh Hà đang đứng trên mép bậc thang, bị đẩy một cái như thế, nên trực tiếp lăn từ đên bậc thang xuống, đau đớn hét lên.
"Nhìn rõ chưa."
Âm thanh lạnh nhạt của cô gái vang lên, như dòng suối chảy xuôi, làm rung động lòng người.
Lục Châu ngơ ngác.
Nhìn... Nhìn rõ cái gì nha?
"Ngươi... Ngươi dám đẩy ta!" Sắc mặt Thanh Hà tái xanh chống thân thể đứng lên, mắt hạnh trừng to: "Ngươi còn cho rằng mình là tiểu thư của Thành vương phủ à? Hiện tại ngươi chẳng là gì..."
Sơ Tranh chậm rãi bước xuống bậc thang.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Thanh Hà, cô nhấc chân đạp lên người Thanh Hà, ép nàng ta trở lại trên đất.
Cô gái cúi người, đối mặt với Thanh Hà.
Ngũ quan quen thuộc kia, lúc này giống như được phủ lên một lớp băng sương, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng không còn yếu đuối và nhát gan như ngày xưa nữa.
Ánh nắng gay gắt trên vòm trời, phảng phất như đều trở thành vật làm nền cho cô.
Tôn quý vô song.
Thanh lãnh tuyệt tục.
Yết hầu Thanh Hà giống như bị băng chặn lại, không nói thêm được chữ nào nữa, nhịp tim đập thình thịch không ngừng, trong não lúc này hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì cả.
Hàn khí từ phía sau lưng nơi chạm vào mặt đất truyền đến khắp toàn thân, làm tứ chi dần dần cứng ngắc.
Cánh môi tái nhợt của cô gái khẽ mở, từng câu từng chữ đập vào đáy lòng Thanh Hà, rồi vỡ thành hàn băng: "Thì thế nào, ta vẫn là tiểu thư của vương phủ, không tới phiên ngươi khinh nhục."
Nguyên chủ trải qua cuộc sống này thế nào vậy.
Đến cả một hạ nhân cũng có thể khi dễ được.
Vẫn là một con người sao?
Còn muốn khi dễ ta!
Không có cửa đâu!
Cửa sổ cũng không có!
Là một nữ nhân thì không thể bị khi dễ!
Sơ Tranh thu chân lại, cằm xẹt qua không khí tạo nên một đường vòng cung: "Quần áo, giặt sạch sẽ."
Chỉ mấy chữ ngắn gọn, đã đủ làm khuôn mặt nhỏ của Thanh Hà mất hết huyết sắc.
Sau khi Sơ Tranh nói xong, Thanh Hà lập tức bò từ dưới đất dậy, luống cuống tay chân nhặt quần áo nàng ta ném xuống đất lên, sau đó chạy trối chết.
Trong viện an tĩnh lại.
Hoa ảnh chập chờn, ánh nắng mặt trời làm kéo dài thân ảnh của cô gái.
"Tiểu... tiểu thư." Lục Châu thì thào kêu một tiếng.
"Lần sau nếu có người khinh bạc ngươi, xử lý." Sơ Tranh quay đầu nhìn nàng, truyền thụ cho nàng bí tịch độc nhất vô nhị: "Thế thì người khác sẽ không khinh bạc ngươi được nữa."
Người này là nha hoàn của nguyên chủ, nói cách khác, sau này sẽ đi theo cô.
Nếu đã là người của cô, thì sao có thể bị người khác bắt nạt được?
Lục Châu: "..." Xử, xử lý?
Xử lý thế nào?
Tiểu thư... Không phải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên có vấn đề rồi chứ?!
"Tiểu thư, ta... Chúng ta về phòng trước đi, trời lạnh, đừng để bị lạnh."
Lục Châu thả nhẹ thanh âm, giống như sợ hù dọa đến Sơ Tranh, trên mặt đều viết đầy mấy chữ cẩn thận từng li từng tí.
Sơ Tranh mờ mịt nghĩ.
Thân thể này hơi yếu...
Vừa rồi chỉ vừa đánh một chút, mà đã cảm thấy như sắp dùng hết hăng hái của đời này rồi.
...
"Ôi."
Góc cua nơi hành lang, một bóng người trực tiếp đυ.ng vào người hai nha hoàn: "Thanh... Thanh Hà tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thanh Hà được hai nha hoàn một trái một phải đỡ lấy. "Thanh Hà tỷ?"
"Thanh Hà tỷ, tỷ không sao chứ?"
Thanh Hà lúc này mới lấy lại tinh thần, căng thẳng nhìn về phía sau.
Tại sao vừa rồi nàng ta lại bị hù dọa chứ?
Thanh Hà nghĩ đến cặp mắt kia, lại nhịn không được rùng mình một cái.
"Thanh Hà tỷ?"
"Ta không sao."
Thanh Hà nhanh chóng lướt qua hai nha hoàn.
Hai nha hoàn không hiểu lắm nhìn bóng lưng Thanh Hà vội vã rời đi.
"Sao thế?
"Không biết a..."
Thanh Hà là nha hoàn thϊếp thân của Trình Tiêu, nàng ta vừa trở lại viện của Trình Tiêu, liền đυ.ng vào Trình Tiêu đang định đi ra ngoài.
Trình Tiêu mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, trổ mã xinh đẹp, một thân khí chất của tiểu thư cao quý.
Ngũ quan vừa nhìn thì không có gì đặc sắc, nhưng mà tổ hợp lại với nhau, lại phá lệ dễ nhìn.
Trình Tiêu nhìn thấy Thanh Hà, nhíu mày nói: "Thanh Hà, không phải ta bảo ngươi đưa quần áo đến cho nha đầu ngu xuẩn kia sao, sao ngươi lại cầm về rồi?"
Thanh Hà nghe thấy giọng nói của tiểu thư nhà mình, thì tảng đá dưới đáy lòng lúc này mới rơi xuống đấy.
"Tiểu thư..."
Thanh Hà nhìn xung quanh một chút, kéo Trình Tiêu vào trong viện.
"Thanh Hà, ngươi làm gì thế, ta đang muốn ra ngoài." Bị Thanh Hà kéo, nên Trình Tiêu rất bất mãn.
Thanh Hà vội vã cuống cuồng: "Tiểu thư, người ở nam viện kia không đúng lắm."
"Sao mà không đúng? Có phải sợ đến choáng váng rồi không?"
Trình Tiêu rút mình tay về, vỗ vỗ, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉa mai: "Tiến cung là con đường chết, nàng ta vừa biết tin tức này, khẳng định là bị hù dọa."
"Không phải."
Ánh mắt kia không giống như bị sợ đến choáng váng.
Thanh Hà bẩm báo lại chuyện phát sinh ở nam viện cho Trình Tiêu.
Bao gồm cả chuyện Sơ Tranh động thủ đánh mình, và chuyện cô bắt mình cầm quần áo bẩn về.
Trình Tiêu nghe xong, trên gương mặt xinh xắn lập tức hiện lên vẻ âm trầm: "Nàng cũng dám đánh ngươi? Lá gan rất lớn a! Mấy ngày không thu thập nàng, nàng liền không biết mình là cái thứ gì rồi à."
"Tiểu thư, ta thật sự cảm thấy nàng rất không đúng..." Thanh Hà nhỏ giọng nói.
"A, không đúng thì thế nào, bây giờ vương phủ là nương ta làm chủ." Trình Tiêu không sợ hãi tí nào: "Hiện tại ta muốn ra ngoài, chờ ta trở lại sẽ đi trừng trị nàng!"
"Tiểu thư..."