Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 107: Ác Linh lui tán (5)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thành phố Đông Phúc.

Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ đi về đến nhà.

Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, cô ấy đi theo một người cô họ lớn lên, gia đình cô họ đối với cô không tốt lắm, nhưng cũng không gọi là kém, vì dù sao cũng chưa hề bạc đãi cô.

Thời điểm nguyên chủ trưởng thành, cô họ giao lại căn nhà của cha mẹ cô cho cô, còn cả gia đình họ thì xuất ngoại, sau này không có liên lạc với nhau nữa.

Nguyên chủ bị Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt ngụy tạo thành mất tích, cũng không có ai tìm cô.

Căn nhà một năm không có người ở, bụi đã phủ cả một lớp dày.

Trong tấm ảnh treo trên tường, nguyên chủ dựa vào Mộ Dung Dật cười rất vui vẻ.

Khi Sơ Tranh tìm tới chỗ Mộ Dung Dật, thì hắn đang cùng Đường Y Nguyệt ăn tối, nam tuấn, nữ tịnh, thập phần đẹp mắt.

Trên ngón tay hai người họ đều đeo nhẫn cưới.

Chiếc nhẫn kia, là chiếc nhẫn mà nguyên chủ và Mộ Dung Dật cùng đi chọn.

Tâm của hai người kia cũng thật lớn.

Sơ Tranh chống cằm, nhìn hai người này suy nghĩ xem nên làm rơi bọn họ như thế nào...

【 Tiểu tỷ tỷ. 】

Sơ Tranh đổi giọng, nghịch tập thành công.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một giờ, tiêu hết mười triệu nhân dân tệ. 】

Sơ Tranh: "..." Cho hỏi một con quỷ như ta, thì làm sao mà tiêu hết được mười triệu nhân dân tệ được?!

【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể!! 】 Vương Giả cổ vũ.

Sơ Tranh: "..."

Ta có thể nhập vào người khác không?

【 Tiểu tỷ tỷ, nếu như cô không sợ bị quản lý của Địa phủ bắt được, thì ta không ngại đâu. 】 Vương Giả nói 【 Tiểu tỷ tỷ đừng sợ nha, dù sao chúng ta còn có thể kéo ngược lại mà. 】

Ông nội mi mới muốn kéo ngược lại!

Cô không muốn kéo ngược lại đâu!

...

Sơ Tranh bay tới căn phòng phía sau nhà hàng, cô nhìn nhìn ông chủ đang nằm ngáy o o, Sơ Tranh lấy ra một cái điện thoại mua ở chợ quỷ, gửi tin nhắn cho ông chủ.

Ông chủ nghe thấy âm thanh nhắc nhở có tin nhắn cũng không tỉnh lại, nhưng hắn lại cảm giác được căn phòng đang trở nên lạnh hơn.

"Ai chỉnh điều hòa xuống thấp đấy!" Ông chủ mơ mơ màng màng ngồi dậy, theo bản năng nhìn điện thoại.

Ông chủ kỳ quái ấn mở tin nhắn, vài giây sau bỗng nhiên ghé mắt lại gần màn hình điện thoại.

Hắn nhìn hai bên một chút, lại tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.

Mười triệu mua nhà hàng của hắn?

Người bệnh thần kinh nào đang chỉnh hắn chơi à?

Nhà hàng này của hắn làm ăn khấm khá, nhưng cũng không đáng mười triệu, nhất định là trò đùa ác ý.

Sơ Tranh lại gửi một cái tin nhắn ngắn, còn nói đưa trước cho hắn một triệu tiền đặt cọc.

Ông chủ động một chút đứng lên, ngay lập tức đi kiểm tra số dư tài khoản của mình, khi xác định trong đó nhiều hơn một triệu, thì mới kích động trả lời lại.

Nửa giờ sau, ông chủ chạy như bay xuống lầu.

"Cậu, đi đuổi hai người kia ra đi." Ông chủ chỉ vào một nhân viên, trên mặt cười tươi như hoa.

"A?" Nhân viên đần độn.

Tại sao lại đuổi khách hàng đi?

"A cái gì mà a, đi nhanh đi, thái độ ác liệt một chút!!" Ông chủ lại chỉ thêm hai người.

"..." Ông chủ bị điên rồi phải không?

Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt bị đuổi ra khỏi nhà hàng, hai người đều rất ngơ ngác, muốn nói lý lẽ, dựa vào cái gì mà đuổi bọn họ ra ngoài.

Nhưng nhân viên nhà hàng rất không khách khí, trực tiếp đuổi bọn họ đi.

Nhân viên nhà hàng bình thường nhìn thấy khách hàng như nhìn thấy thượng đế, lúc này lại dữ dằn nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Chỗ này không chào đón hai người, đi nhanh đi."

"Mấy người phục vụ kiểu gì vậy, vì cái gì mà đòi đuổi chúng tôi đi? Chúng tôi bỏ tiền ra ăn cơm, các người dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi ra? Tôi muốn khiếu nại các người!" Đường Y Nguyệt chỉ vào nhân viên nhà hàng.

"Hoan nghênh khiếu nại." Nhân viên nhà hàng cong eo.

Đường Y Nguyệt: "..."

"Khinh người quá đáng!" Đường Y Nguyệt tức giận đến không cần hình tượng nữa: "Chồng ơi, báo cảnh sát, báo cảnh sát!!"

Mộ Dung Dật lúc này đang nhìn chằm chằm vào nhà hàng, sắc mặt có chút khó coi, hắn kéo Đường Y Nguyệt: "Y Nguyệt, em nhìn bên kia đi."

"Nhìn cái gì..."

Yết hầu của Đường Y Nguyệt giống như bị người ta bóp chặt.

Mộ Dung Dật và Đường Y Nguyệt sợ tới mức lập tức chạy khỏi đây, mãi đến khi về tới nhà, hai người cũng chưa thoát khỏi sự sợ hãi kia.

Bọn họ mở tất cả đèn trong phòng lên.

"Em nhìn thấy cô ta..." Cả người Đường Y Nguyệt đều đang run rẩy: "Chồng, anh có nhìn thấy không?"

Mộ Dung Dật cũng gật đầu.

Hai người ôm nhau run lẩy bẩy.

"Không đúng, cô ta đã chết rồi, sao lại xuất hiện ở đó được." Đường Y Nguyệt cầm tay Mộ Dung Dật, bọn họ tự mình đi ném xác, xác định cô ta không còn thở nữa, cô ta không thể còn sống được.

"Có phải là chúng ta hoa mắt không?" Mộ Dung Dật nuốt một ngụm nước bọt, phía sau lưng đều là ý lạnh.

"Ánh sáng tối như vậy, nhất định là hoa mắt, đúng vậy, nhất định là hoa mắt." Đường Y Nguyệt gật đầu.

"Sáng mai chúng ta đi xem lại một chút."

...

Sơ Tranh vốn định đi theo hai người kia về nhà, tiếp tục hù dọa bọn họ, nhưng mà cô mới theo được một nửa, thì cả người đột nhiên bắt đầu biến mất.

Đợi cô mở mắt lần nữa, liền thấy mình đứng trong một cái đình viện có chút cũ kĩ.

Trong viện có một cây đại thụ tươi tốt, tán cây rậm rạp che khuất cả nửa viện, làm cho đình viện lộ ra chút âm u.

Ta ở đâu?

Ta là ai?

Ta đang làm gì?

Sơ Tranh mờ mịt đứng trong viện, rốt cuộc là làm sao mà đến được chỗ này thế!

"A..."

Dưới tán cây có âm thanh truyền đến, Sơ Tranh nhấc chân đi qua phía bên kia, cô ngửa đầu nhìn lên.

Thiếu niên bị treo trên tàn cây, hắn gục đầu xuống, sắc mặt tái nhợt, cánh môi khô nứt, hơi thở nhìn khá thoi thóp.

"Tiểu mỹ nhân..." Âm thanh của thiếu niên rất yếu ớt, hắn lắc lắc đầu, nói thầm một tiếng: "Ta đã xuất hiện ảo giác rồi à."

Vương bát đản, có phải mi làm không?

【 Không phải. 】 Vương Giả phủ nhận, việc này không hề có quan hệ với nó, một chút cũng không có.

"Ai, ảo giác cũng tốt..." Thiếu niên lại nói: "Tiểu mỹ nhân, ta khát quá."

Ngươi khát thì liên quan gì tới ta.

Sơ Tranh bay tới bên cạnh hắn: "Tại sao ta lại xuất hiện ở đây?"

Nếu không phải Vương bát đản làm ra, vậy chắc chắn là có quan hệ với hắn.

"Cô không phải ảo giác sao? Ta nghĩ một chút là cô liền xuất hiện nha." Thiếu niên miễn cưỡng cười: "Tiểu mỹ nhân, ta muốn uống nước."

Hai tay của hắn bị trói, lúc này lại đang bị treo giữa không trung, bộ dáng yếu ớt, có một loại ý vị khác người.

Vương Giả không ngừng nhắc nhở cô, đây là thẻ người tốt đó, phải đối đãi cho thật tốt vào.

Sơ Tranh bay xuống dưới, không đầy một lát đã trở về.

Nước lạnh buốt thấm nhuận yết hầu khô cạn, thiếu niên vội vàng uống mấy ngụm lớn.

"Nước này sao lại có vị khác khác thế?" Thiếu niên uống xong mấy ngụm, thì thào hỏi: "Cô lấy nước ở chỗ nào vậy?"

"Trong cái bồn bên kia." Cô tìm một vòng, mới tìm được một chỗ có nước đó.

Bồn...

"Bồn gì?" Thiếu niên có chút hoảng sợ.

"Cái bồn gỗ khắc hoa bên cạnh cửa kia kìa." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời.

"Ọe..."

Thiếu niên bỗng nhiên nôn khan một trận, nhưng không nôn ra được gì cả, trong miệng có một cỗ mùi vị khác thường.

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch thấy là thảm: "Tiểu mỹ nhân, cô cố ý à! Cho dù là ảo giác, cô cũng không cần chơi ta như thế chứ!!"

"Có vấn đề gì?"

"... Cô cho ta uống nước rửa chân, còn dám hỏi có vấn đề gì!!"

"Ồ." Sơ Tranh mặt bình tĩnh: "Đó cũng là nước."

Một cái bồn rửa chân mà chế tác đẹp như thế, trách cô được sao.

Thiếu niên ai oán nhìn Sơ Tranh một cái, tiếp tục nôn khan.

"Tiểu mỹ nhân, cô nói chuyện với ta một chút đi." Thiếu niên thực sự không nôn ra được gì, nên đành phải từ bỏ.

"Ngươi không muốn xuống?" Lúc này chẳng lẽ không phải hắn nên xin cô mang hắn xuống à?

"Xuống dưới?" Thiếu niên cúi đầu nhìn mặt đất, có chút mờ mịt: "Cô không phải ảo giác sao?"

Sơ Tranh: "..."

Ngươi mới là ảo giác.

Sơ Tranh giơ tay, dây thừng cột thiếu niên đột nhiên lỏng ra, thiếu niên trực tiếp rơi thẳng xuống đất.

"A —— "