Dư Tư Lượng đã từng gặp qua người nhiệt tình trước đây, nhưng chưa bao giờ cuồng nhiệt như vậy, nói không nên lời: "Chúng ta chỉ đang quay quảng cáo, tại sao lại hôn nhau? Muốn thêm tiền sao."
Bạc Tử Hành: “…thật sao?”
"...Giả đó." Dư Tư Lượng cau mày kéo người đàn ông lại gần, đưa tay chỉnh lại cà vạt cho hắn, "Nhưng anh phải hỏi trước khi chụp, một số người không chụp ảnh thân mật và diễn cảnh thân mật."
“Còn em thì sao?” Bạc Tử Hành rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên viên lệ chí dưới mắt cậu, “Em sẽ quay à?”
Dư Tư Lượng lắc đầu: "Trước kia tôi còn nhỏ, mẹ tôi không cho quay, hai năm qua...tôi không muốn làm Chu Nghiêm không vui."
Bạc Tử Hành khẽ cau mày: “Hắn còn hạn chế công việc của em à?”
Dư Tư Lượng vẫn lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là tôi không muốn. Tuy là công việc, nhưng loại chuyện này vốn dĩ…” Cậu mím môi, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Dù sao kịch bản không phù hợp liền từ chối, không có gì cả.”
“Không kiếm tiền nữa sao?”
“Bây giờ không phải có người nuôi sao.” Dư Tư Lượng nói: “Chồng tôi giàu lắm, sáng nay anh ấy còn nói sẽ đưa thẻ cho tôi để tôi đi mua sắm.”
Bạc Tử Hành sửng sốt một lát, vài giây sau mới nhẹ nhàng cười nói: "Ồ, thật hâm mộ em, tôi cũng muốn có một người chồng yêu tôi nhiều như vậy."
Dư Tư Lượng nhướng mày, vỗ nhẹ vào ngực hắn nói: "Không có việc gì, không cần hâm mộ, tôi có thể trộm tiền của chồng tôi để nuôi anh."
Bạc Tử Hành nghe vậy lại bật cười, vừa định nói gì đó thì nghe thấy nhϊếp ảnh gia gọi bọn họ nên chỉ đưa tay xoa xoa tóc Dư Tư Lượng.
Chụp ảnh là công việc dễ dàng nhất đối với Dư Tư Lượng, mặc dù Bạc Tử Hành không thành thạo trong lĩnh vực này, nhưng nội dung công việc của hắn tương đối đơn giản. Quá trình quay chụp về cơ bản chỉ là chụp ảnh đôi tay của Dư Tư Lượng, ý nghĩa tồn tại lớn nhất của hắn là làm giá đỡ cho Dư Tư Lượng, cho đến khi nhϊếp ảnh gia yêu cầu hai người ôm nhau.
Dư Tư Lượng hỏi: “Ôm như thế nào?”
Nhϊếp ảnh gia nhất thời không hiểu, ngẩn người: “Hai người có thể ôm nhau như thường lệ.”
Dư Tư Lượng: "...cần có cái tiêu chuẩn."
Nhϊếp ảnh gia lúc này mới phản ứng lại, cười nói: “Giống như những gì chúng ta đã nói lần trước.”
"Tôi còn nghĩ nó phải được thay đổi vì có người thay thế." Dư Tư Lượng cười đặt tay lên người Bạc Tử Hành một cách tự nhiên, nhìn như muốn ôm hắn vào lòng, nhưng Bạc Tử Hành cao hơn lại khỏe hơn cậu, hình ảnh này không những không lãng mạn mà thậm chí còn có chút buồn cười .
Nhϊếp ảnh gia: "..."
Nhϊếp ảnh gia bất đắc dĩ nói: "Sao cậu không đổi lại? Tôi quên mất chồng cậu vừa rồi không có ở đây, cậu nói cho anh ta biết đi?"
Ngay khi Dư Tư Lượng định nói đồng ý, Bạc Tử Hành đã vô cùng tự giác vòng tay quanh eo Dư Tư Lượng.
Bàn tay to rộng của hắn đặt lên vòng eo thon thả của Dư Tư Lượng, cảnh tượng lập tức trở nên vui mắt.
Nhϊếp ảnh gia ngay lập tức hướng máy ảnh về phía họ, ở trong lòng tấm tắc, nếu có thể cởi ra thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.
Ý nghĩ này gần như cùng lúc xuất hiện trong đầu Bạc Tử Hành, nhưng không chờ hắn sinh ra bất kỳ tâm tư kiều diễm nào, Dư Tư Lượng đã tiến lại gần hắn, động tác vốn đã gần gũi ngày càng trở nên thân mật, khiến hắn đột nhiên phân tâm.
Động tác này không kéo dài bao lâu, sau khi chụp xong nhϊếp ảnh gia ra hiệu cho Dư Tư Lượng thay đổi tư thế, Dư Tư Lượng điều chỉnh lại cơ thể một chút, cả người dựa vào trong l*иg ngực hắn, tựa đầu vào vai hắn, tay còn lại đặt lên trên ngực hắn.
So với vừa rồi còn gần hơn, Bạc Tử Hành thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Dư Tư Lượng phả vào bên gáy mình, toàn thân hắn lập tức đông cứng lại.
Nhϊếp ảnh gia giơ máy ảnh lên nhìn thấy tình huống này, phàn nàn: ‘‘Anh...cái đó…’’ Anh ta dừng lại, không biết nên gọi chồng của Dư Tư Lượng là gì, dứt khoát không nói: ‘‘Anh quá cứng ngắc, tự nhiên một chút, ôm lấy Tư Lượng.’’
Nghe vậy, Bạc Tử Hành chậm rãi đặt tay lên eo Dư Tư Lượng, dù có cố gắng hết sức cũng vô ích, trông hắn vẫn cứng ngắc.
Nhϊếp ảnh gia còn muốn nói thêm liền nghe Dư Tư Lượng nói: “Anh gọi anh ấy là bà Dư đi.”
Hiện trường mọi người sửng sốt một chút, nhϊếp ảnh gia phải mất mấy giây mới nhận ra Dư Tư Lượng đang nói chuyện với mình, buồn cười nói: "Cậu nói như vậy tôi sẽ gọi thật đó.”
Dư Tư Lượng ngẩng đầu nhìn Bạc Tử Hành, hỏi, "Bà thấy như thế nào? Bà Dư?"
Bạc Tử Hành cũng bị chọc cười: “Sao cũng được.”
Nghe vậy, các nhân viên công tác khác đều đi theo nhϊếp ảnh gia gọi một tiếng "Bà Dư", bị điều này làm gián đoạn, sự khẩn trương do thân mật gây ra của Bạc Tử Hành gần như tan biến, hắn hơi dùng sức ôm người vào trong ngực, cảm thụ hơi thở của Dư Tư Lượng phả bên mặt hắn.
Ngón tay cái của hắn vô thức vuốt ve eo Dư Tư Lượng, có chút vu vơ tự hỏi, nếu hắn không tới, Dư Tư Lượng cũng ôm người khác như thế này sao? Lúc trước cậu đã chụp qua bao nhiêu loại ảnh này rồi?
Bạc Tử Hành nhất thời thất thần không nghe thấy nhϊếp ảnh gia yêu cầu đổi tư thế, tay ôm Dư Tư Lượng cũng không buông ra.
Dư Tư Lượng giãy dụa hai lần, lại phát hiện không có tác dụng, đành phải vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: "Đang suy nghĩ cái gì?"
Bạc Tử Hành lấy lại tinh thần, tình cờ nghe thấy nhân viên nói hai người bọn họ thật ân ái, hắn cười cười buông tay ra, nói: “Tôi không muốn buông tay.”
Dư Tư Lượng muốn trợn mắt nhìn hắn, nhưng vẫn lại nhịn xuống, nói: "Tay."
Bạc Tử Hành giơ tay lên, Dư Tư Lượng lập tức dán tay lên, ngón tay nhẹ luồn vào giữa các ngón tay hắn, sau đó nói: "Ôm tôi đi, chúng ta cùng khiêu vũ nhé, được không?”
Bạc Tử Hành hiểu ý, vòng tay qua eo cậu kéo cậu về phía mình, thấp giọng nói: “Tôi muốn hỏi em một vấn đề.”
"Cái gì?"
“Ban đầu các em định quay chụp như thế này sao?” Bạc Tử Hành hỏi: “Động tác giống vậy à?”
"Chắc chắn rồi." Dư Tư Lượng nói, "Làm sao vậy?"
Bạc Tử Hành nhẹ lắc đầu.
Dư Tư Lượng nghi hoặc nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, đem bàn tay sau lưng đặt lên trên vai hắn, ngón trỏ của tay kia nâng cằm hắn lên, khóe môi nở nụ cười: “Anh sẽ không ghen đi?”
“Không được sao?” Bạc Tử Hành theo động tác của cậu hơi nâng cằm lên, “Tôi không thể ghen sao?”
"Tôi không nghĩ mối quan hệ của chúng ta có thể đạt tới trình độ ghen tị." Dư Tư Lượng nói, "Hơn nữa, đây là công việc của tôi, trước đây Chu Nghiêm cũng không quan tâm đến nó."
Câu nói kế tiếp không nói ra, nhưng ý tứ của nó rất rõ ràng.
Chu Nghiêm không quan tâm, anh càng không quản được.
Bạc Tử Hành khẽ cau mày: “Tôi cùng hắn sao có thể giống nhau? Tôi là chồng của em.”
“Vậy thì sao?” Dư Tư Lượng buông tay đang ôm hắn xuống, quay nửa mặt về phía hắn, sau đó nắm lấy cà vạt kéo về phía mình một chút, cười nói: “Hiện tại anh đang muốn can thiệp vào công việc của tôi sao? ”
“Không.” Bạc Tử Hành hơi cúi đầu, cười nói: “Tôi chỉ là muốn nói, tôi ghen là hợp pháp, em không quản được tôi.”
Dư Tư Lượng lại bị chọc cười: "Anh nghiêm túc đấy à?"
“Chuyện này cũng không thể lấy ra nói đùa được.” Bạc Tử Hành nói: “Tôi thực sự muốn nghiêm túc thử với em.”
Dư Tư Lượng buông tay đang cầm cà vạt ra, điều chỉnh lại cho hắn rồi nói: "Đừng tham lam sự mới mẻ."
Bạc Tử Hành muốn nói rằng hắn không có, nhưng Dư Tư Lượng đã lùi lại, tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho Bạc Tử Hành, mặc dù có lẽ là do công việc, nhưng hành động này vẫn khiến cho Bạc Tử Hành có chút tức ngực.
Hắn nhận lấy chiếc nhẫn, buồn bực nói: “Làm cái gì?”
Dư Tư Lượng đưa tay ra: "Đeo vào cho tôi."
Bạc Tử Hành lập tức ngừng cảm thấy buồn bực.
Hắn nắm lấy tay Dư Tư Lượng, giúp cậu đeo lên chiếc nhẫn một cách trịnh trọng nhất. Vẻ mặt hắn nghiêm túc đến mức tưởng chừng như lúc này không phải quay chụp mà thật sự là ở hôn lễ, Dư Tư Lượng bị hành động này của Bạc Tử Hành dọa đến choáng váng.
“Sau khi đeo vào cho em, tôi có chút không muốn tháo chúng ra.” Bạc Tử Hành nói: “Chút nữa tôi sẽ bàn bạc với thương hiệu một chút, mua lại những chiếc nhẫn này.”
"Vậy là tốt rồi, giữ nó làm kỷ niệm, tôi đã tìm được người thiết kế nhẫn cưới cho chúng ta rồi." Nói xong, hắn nghe thấy nhϊếp ảnh gia yêu cầu hắn hôn tay Dư Tư Lượng, vì thế mang nhẫn xong hắn liền cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, sau đó là ngón tay, từng ngón từng ngón mà hôn lên.
Động tác vốn đã lãng mạn càng trở nên ái muội, xúc cảm mềm mại khiến sống lưng của Dư Tư Lượng có chút tê dại.
Cậu ngượng ngùng mà rút tay lại, quay sang hỏi nhϊếp ảnh gia: "Được chưa?"
Nhϊếp ảnh gia dùng ngón tay cái ra hiệu, cười nói: "Thật tuyệt vời, quả nhiên chồng chồng thực sự chính là không giống nhau!"
Dù biết anh ta đang trêu chọc nhưng Dư Tư Lượng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời có chút chột dạ.
"Vậy chúng ta tiếp tục đi." Dư Tư Lượng dẫn Bạc Tử Hành đến chiếc ghế sofa đã chuẩn bị sẵn, tiếp tục quay chụp.
Những bức ảnh phía sau đều rất gần gũi, nếu chụp với người không quen biết thì có thể sẽ hơi xấu hổ, nhưng với Bạc Tử Hành thì lại càng có sự ái muội nói không nên lời.
Tuy những hành động này có thể nói là đơn giản đối với những cặp đôi bình thường, nhưng bọn họ cũng không phải là cặp chồng chồng đúng nghĩa.
Chụp xong một bộ ảnh, bên tai Dư Tư Lượng có chút nóng lên, cậu nhéo lỗ tai, chỉ đạo Bạc Tử Hành ngồi trên sofa, chuẩn bị thực hiện động tác cuối cùng.
Bạc Tử Hành làm theo lời cậu, mỉm cười trước động tác của cậu: “Xấu hổ?”
Dư Tư Lượng liếc hắn một cái, không có trả lời.
"Không sao đâu, tôi cũng như vậy." Bạc Tử Hành nói, hơi nghiêng đầu cho Dư Tư Lượng xem lỗ tai hắn, "Em nhìn xem có phải chúng cũng đỏ không."
Dư Tư Lượng: "..."
Nhiệt ý vừa rồi đột nhiên biến thành xấu hổ, cậu ngồi thẳng vào lòng Bạc Tử Hành, đỏ tai nói: "Im miệng! Không cho nói!”