Sau Khi Tra Công Trốn Hôn, Tôi Ký Hiệp Ước Kết Hôn Với Đại Lão

Chương 12: Giúp chồng nuôi con

Không thể không nói Bạc Tử Hành có một thân hình thực sự rất đẹp, Dư Tư Lượng quét mắt nhìn hắn, nhìn thấy tất cả đều là đường cong cơ bắp săn chắc, cùng với mái tóc ướt nhẹp đang nhỏ nước.

Mặc dù Dư Tư Lượng thực sự không có cố ý nhìn, nhưng hình ảnh đó chỉ cần liếc mắt một cái đã khắc sâu vào tâm trí cậu, lại nghĩ đến mái tóc ướt kia, thân thể trong đầu cậu dường như cũng bị dính những giọt nước.

Bên tai của Dư Tư Lượng ngay lập tức nóng bừng.

Bản thân cậu cảm thấy mình có chút biếи ŧɦái.

Thay vì tiếp tục để suy nghĩ bay bổng, tốt hơn hết nên nhanh chóng kéo chúng lại.

Dư Tư Lượng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạc Tử Hành, trông có vẻ chuyên chú.

"Nó chỉ muốn chơi thôi, đừng mắng nó." Dư Tư Lượng cố gắng nói ra một cách tự nhiên nhất, nhưng vì đầu cứng ngắc nên cả người trông không được tự nhiên.

Bạc Tử Hành cũng nhận thấy cậu có gì đó kỳ lạ, ban đầu hắn cũng không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt không hề nheo lại của Dư Tư Lượng, chợt cười: “Đều là đàn ông, không có gì phải xấu hổ.”

"Chính bởi vì anh là đàn ông." Dư Tư Lượng hơi mím môi.

Tuy rằng cậu cùng Bạc Tử Hành đã lãnh chứng nhưng cuộc hôn nhân của họ chỉ là giao dịch thuần túy, không thể chứng minh được điều gì.

Cũng mặc kệ tình huống của Bạc Tử Hành là như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cậu chính là cong, nếu nhìn chằm chằm vào thân hình của Bạc Tử Hành như nhìn bạn bè, nghĩ thế nào cũng giống một kẻ lưu manh, chưa kể bọn họ còn có vỏ bọc chồng chồng, tình huống càng ái muội hơn.

“Tôi biết.” Bạc Tử Hành cười nói, “Ý tôi là em có thể công khai mà nhìn, không sao cả.”

Dư Tư Lượng: "..."

Cậu thực sự không thể nói rõ.

Thấy cậu không nói nên lời, Bạc Tử Hành đành phải giải thích vài câu: “Em sẽ không tránh né việc như vậy với bạn bè phải không?”

Dư Tư Lượng: "...Hôm nay anh còn cùng Kiều Tử Kỳ nói rằng tôi là vợ của anh."

Bạc Tử Hành: "..."

Dư Tư Lượng: "...Tôi phát hiện anh thật sự rất thẳng."

Bạc Tử Hành: "..."

Hai người im lặng nhìn nhau hơn mười giây giữa tiếng kêu của Trượt Tuyết, cuối cùng Bạc Tử Hành không thể chịu nổi ánh mắt một lời khó nói hết của Dư Tư Lượng, kéo Trượt Tuyết về phòng.

Dư Tư Lượng lúc này mới trở về phòng của mình, nhờ sự việc bất ngờ này, cảm xúc chết tiệt nhỏ nhặt mà cậu vừa ấp ủ đã hoàn toàn biến mất.

Cậu leo lên giường, đang chuẩn bị tạm biệt ngày hỗn loạn này thì điện thoại di động vang lên một tiếng.

Sau khi do dự một lúc, cậu vẫn cầm nó lên nhìn thoáng qua.

Là Bạc Tử Hành gửi lời xin lỗi, nói rằng hắn chưa thích ứng được với mối quan hệ vi diệu giữa hai người nên đôi khi lời nói và hành động sẽ thiếu suy nghĩ.

Dư Tư Lượng trả lời rằng không sao, lại đợi một lúc, thấy Bạc Tử Hành không trả lời, lúc này mới cất điện thoại, nằm lại trên giường.

Có lẽ vì hôm nay quá hỗn loạn nên đêm đó cậu cũng mơ thấy một giấc mơ hỗn loạn.

Cậu mơ thấy mình lại kết hôn, chú rể của cậu vẫn là Chu Nghiêm.

Nhưng lần này người làm gián đoạn đám cưới của họ không phải là Diệp Hữu Nghi mà là Bạc Tử Hành.

Hắn cũng mang theo một nhóm người, khi đi lên hắn liền chất vấn Dư Tư Lượng tại sao lại bỏ rơi hắn cùng các con, hỏi đến Dư Tư Lượng đứng hình.

Bạc Tử Hành thấy cậu không nhận, hắn tức giận dắt ra một chú Alaska, nói em xem, con trai cùng em lớn lên rất giống nhau.

Dư Tư Lượng không cảm thấy không đúng chỗ nào, thậm chí còn nói rằng hai chúng ta trong sạch lấy đâu ra con trai, anh đừng lừa tôi.

Sau đó, giấc mơ kỳ quặc lại khó hiểu này bỗng nhiên trở nên khó tả, trước khi Dư Tư Lượng tỉnh dậy, cậu nghe thấy Bạc Tử Hành trong giấc mơ nói bên tai cậu với giọng trầm thấp, chúng ta hãy sinh con đi.

Dư Tư Lượng thực sự không biết nên đánh giá thế nào về giấc mơ quỷ dị này, chỉ có thể buồn bực đứng dậy tắm rửa rồi đi xuống lầu.

Bữa sáng do dì làm, Dư Tư Lượng thực ra không quen biết cô, nhưng Bạc Tử Hành có lẽ đã chào hỏi qua, khi cậu tới cô rất nhiệt tình chào hỏi cậu, nói với cậu rằng cô đã nấu cháo, hỏi cậu có ăn kiêng gì hay không.

Dư Tư Lượng lắc đầu, ngồi xuống nằm bò trên bàn ăn, tiếp tục buồn bực.

Lúc Bạc Tử Hành đi tới nhìn thấy cậu như vậy liền đưa tay vỗ vỗ vai cậu hỏi: "Em sao vậy? Không thoải mái sao?”

Dư Tư Lượng hiện tại không có mặt mũi nhìn Bạc Tử Hành, liền tiếp tục vùi mặt vào trong khuỷu tay không ngẩng đầu lên, khàn giọng đáp: "Không có, tôi chỉ là khó rời giường."

“Vậy lúc quay phim em làm sao?”

“Làm quen mấy ngày là tốt rồi.” Dư Tư Lượng trả lời xong, cậu ngồi thẳng dậy, sắc mặt trông như thể ngủ không ngon.

Bạc Tử Hành khẽ cau mày: “Hôm nay em muốn đi làm sao?”

Dư Tư Lượng gật đầu: "Chị Lâm yêu cầu tôi phát sóng trực tiếp một buổi để trò chuyện với fans, trấn an họ một chút, tôi muốn phát sóng vào buổi chiều."

“Không cần quay phim sao?” Bạc Tử Hành hỏi: “Không phải hôm qua nói không thiếu việc sao?”

"Bộ phim cuối cùng của tôi đã đóng máy vào tháng trước, phim mới còn chưa được quyết định, tôi đã đặc biệt dành thời gian để kết hôn." Dư Tư Lượng với tay lấy một quả trứng, đặt nó lên bàn gõ hai lần, lẩm bẩm nói: “Ban đầu tôi muốn sau khi kết hôn liền dần dần rời khỏi giới giải trí.”

"Em đã kiếm đủ rồi?”

“Không phải…” Dư Tư Lượng chậm rãi bóc quả trứng, “Tôi là muốn… giúp chồng nuôi con.”

Bạc Tử Hành:?

Dư Tư Lượng: "..."

Cậu nói xong, giấc mơ kinh hoàng tối qua hiện lên trong đầu, khuôn mặt to lớn đầy lông của Trượt Tuyết hiện lên, cậu trầm mặc một chút.

"Tôi còn chưa tỉnh ngủ, anh cứ mặc kệ tôi." Dư Tư Lượng cúi đầu nhét quả trứng vào miệng, không nói nữa.

"Ăn xong lại trở về nghỉ ngơi đi." Bạc Tử Hành bóc trứng nói: "Nếu không biết phát trực tiếp cái gì thì có thể chơi game, tầng ba có phòng tập thể dục, còn có đàn dương cầm, máy tính trong phòng làm việc của tôi, không có mật khẩu, cũng không có văn kiện gì quan trọng, có thể sử dụng nếu cần thiết.”

Quả thực Dư Tư Lượng còn chưa quyết định phát sóng cái gì, nhưng nghe Bạc Tử Hành nói như vậy, trong lòng cậu ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Bạc Tử Hành lại nói cho cậu biết gần đây có địa điểm nào phong cảnh đẹp, nói nếu cậu muốn ra ngoài phát sóng trực tiếp thì có thể đến đó xem, coi như dắt chó đi dạo vậy.

Dư Tư Lượng ghi nhớ từng cái một, ăn xong ngồi một lúc rồi đi ngủ, buổi trưa tỉnh dậy, cậu còn đang phân vân có nên xuống nấu mì ăn liền hay không thì Bạc Tử Hành gửi tin nhắn nói sẽ gọi đồ ăn cho cậu, hỏi cậu có muốn ăn mì gạch cua không.

Mười phút sau, Dư Tư Lượng nhận được một đĩa mì phủ gạch cua, một cốc trà sữa và một cái bánh kem nhỏ.

Dư Tư Lượng nhìn vào phân lượng này, không khỏi gửi tin nhắn cho Bạc Tử Hành: Anh sợ tôi không tăng cân à?

Bạc Tử Hành có lẽ đang bận nên không trả lời, đợi cậu ăn gần xong mới phản hồi bảo cậu nếu không muốn ăn thì bỏ vào tủ lạnh, chờ buổi tối hắn về để chính mình tăng cân.

Dư Tư Lượng do dự một chút, vẫn là không để cho Bạc Tử Hành có cơ hội tăng cân, sau khi ăn xong liền bắt đầu phát sóng trực tiếp.