Hắn không đưa cậu thẳng đến khách sạn mà dừng lại trước một nhà hàng, lấp đầy bụng cậu rồi mới đưa cậu đến khách sạn Phong Hoa.
Bản thân Bạc Tử Hành mặc bộ tây trang bình thường nhất, nhưng lại chuẩn bị cho cậu một bộ tây trang được thiết kế hơi cầu kỳ, chiếc nơ màu nâu trông giống như lá cây khô, chiếc quần ống rộng cùng màu khiến cậu như một con hồ điệp thanh lịch khi bước đi, trông rất đẹp.
“Đeo vào.” Sau khi Bạc Tử Hành đỗ xe, liền lấy hộp nhẫn từ trong túi ra đưa cho Dư Tư Lượng.
Dư Tư Lượng nghi hoặc cầm lấy chiếc hộp, nhìn thấy một chiếc nhẫn không nhẹ bên trong, cậu càng nghi hoặc hơn: "Anh đưa tôi cái này làm gì?"
“Không phải nói yêu em thì mua cho em một quả trứng chim bồ câu sao?” Bạc Tử Hành cười nói: “Tạm thời không tìm được nên tôi đã lấy nó từ mẹ tôi.”
Dư Tư Lượng:?
“Anh đã nói với mẹ anh như thế nào?”
“Chỉ nói là cho con dâu của bà thôi.” Bạc Tử Hành nói: “Bà ấy có nhiều trang sức như vậy, không thiếu một chiếc nhẫn như vậy.”
Vẻ mặt của Dư Tư Lượng trở nên tê dại khi nghe điều này: "Anh nói với mẹ anh tôi là con dâu của bà?"
“Yên tâm, bà ấy biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ly hôn.” Bạc Tử Hành nói với ngữ khí ôn hòa, như muốn an ủi cậu, “Bà ấy nói dù chỉ một năm nhưng vẫn là con dâu của bà ấy, đây là một chút tâm ý."
Dư Tư Lượng: "..."
Không được an ủi chút nào.
Dư Tư Lượng một lời khó nói hết mà nhìn hắn: "Anh đã nói với gia đình anh như thế nào?"
“Ăn ngay nói thật,” Bạc Tử Hành nói, “Tôi đã nói là khá vui mà.”
Dư Tư Lượng: "...Bọn họ không có đánh anh?"
“Tôi năm nay hai mươi tám tuổi, không phải tám tuổi.” Bạc Tử Hành vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn từ trong hộp nhẫn ra, cầm lấy tay Dư Tư Lượng đeo vào cho cậu.
Chiếc nhẫn bạc xuyên qua các khớp xương, gắn chặt vào gốc ngón tay của cậu, viên kim cương lớn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn xe, rất bắt mắt.
Dư Tư Lượng cảm thấy đây có thể là khoảng thời gian bắt mắt nhất trong cuộc đời cậu.
"Quên chuyện đó đi." Dư Tư Lượng có chút không được tự nhiên mà nắm chặt tay, "Anh đi với tôi là tốt rồi."
"Không được, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn, đi thôi." Bạc Tử Hành nói xong liền mở cửa xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho Dư Tư Lượng, "Nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn."
Nghe giọng điệu hưng phấn của hắn, Dư Tư Lượng bắt đầu tin rằng hắn thực sự cảm thấy chơi rất vui.
Cũng không biết có cái gì thú vị.
Dư Tư Lượng không nói gì xuống xe, vừa đi được hai bước thì đã bị Bạc Tử Hành kéo lại, sau đó cánh tay của Bạc Tử Hành cọ vào cậu.
Dư Tư Lượng nhìn chằm chằm động tác của hắn vài giây, bất đắc dĩ nói: "Không cần đâu."
"Nhanh lên." Bạc Tử Hành thúc giục nói.
Dư Tư Lượng đành phải khoát tay hắn, nhưng chỉ một chút thôi, không thân mật.
Bạc Tử Hành dứt khoát đưa tay ra ôm lấy cậu, để cậu nửa dựa vào mình.
"Anh không cần nghiêm túc như vậy." Dư Tư Lượng giãy giụa một chút, nhưng Bạc Tử Hành đã nắm tay cậu không buông, cậu chỉ có thể đi theo Bạc Tử Hành đến phòng tiệc với tư thế ái muội này.
Bạc Tử Hành cao hơn so với Chu Nghiêm một chút, Dư Tư Lượng nghiêng đầu qua có thể nhìn thấy quai hàm hoàn mỹ của hắn, lúc này cậu mới phát hiện ra có hai vết sẹo mảnh ở bên cổ của Bạc Tử Hành, rõ ràng là vết mèo cào, dưới vết mèo cào còn có một vết bớt nhỏ, giống như một con bướm bị mèo dọa đến mơ hồ.
Nghĩ đến hình ảnh đó, Dư Tư Lượng không khỏi bật cười.
Rất đáng yêu.
"Em cười cái gì?" Bạc Tử Hành cũng nghiêng đầu qua, con bướm lập tức bay đến một nơi mà Dư Tư Lượng không thể nhìn thấy, nhưng trong không khí lại có một mùi thơm rất nhẹ, giống như rêu cùng hoa mọc trên gỗ, ẩm ướt nhưng hơi ngọt, mùi ấm áp rất dễ ngửi.
"Không có gì." Dư Tư Lượng thu hồi ánh mắt, nghĩ về việc kiểm tra loại nước hoa này.
"Mùi trên người em rất thơm." Bạc Tử Hành đột nhiên nói.
Dư Tư Lượng không ngờ rằng hai người lại đang nghĩ đến cùng một chuyện, sửng sốt một chút, trước khi cậu kịp trả lời, Bạc Tử Hành lại nói: “Nó có mùi như kem.”
Dư Tư Lượng ngẩn người: "Hả, hẳn là lúc quay chụp dính vào."
Có lẽ lúc này khoảng cách giữa hai người có chút gần quá, rõ ràng là một chủ đề rất bình thường, nhưng lúc này lại mơ hồ có chút ái muội, đặc biệt sau khi vào thang máy, không gian chật hẹp dường như khiến mùi hương nhàn nhạt trở nên nồng đậm hơn, trong đó còn lẫn một chút mùi vị ngọt ngào lạ thường của kem.
Ý nghĩ này khiến Dư Tư Lượng nóng bừng tai, đều là lỗi của Bạc Tử Hành khi nói ra những lời làm người khác hiểu lầm như vậy.
Cũng may điểm đến không xa, sau khi ra khỏi thang máy tiến vào sảnh tiệc, đám đông náo nhiệt lập tức xua tan sự ái muội mơ hồ giữa hai người, thay vào đó là những ánh mắt khiến người khác không thoải mái.
Dư Tư Lượng siết chặt cánh tay của Bạc Tử Hành, nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ chào hỏi nhân vật chính trước. Anh..."
"Tôi đi cùng em." Bạc Tử Hành nói.
Dư Tư Lượng ngẩn người: "Anh không cần đi chào hỏi người khác sao?"
“Sao tôi phải đi chào hỏi người khác?” Bạc Tử Hành mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Dư Tư Lượng được hắn dẫn đi, đi theo hắn vài bước mới kịp phản ứng lại, với thân phận cùng địa vị hiện tại của Bạc Tử Hành, chỉ có chuyện những người khác tới nịnh nọt hắn .
"Tôi e rằng hôm nay ở đây không có nhiều người biết anh." Dư Tư Lượng cũng mỉm cười, đi cùng hắn tìm nhân vật chính của bữa tiệc tối này, Kiều Mộng Kỳ.
Kiều Mộng Kỳ là con gái thứ hai của Kiều gia, sau khi gia nhập làng giải trí, cô nhanh chóng trở nên nổi tiếng nhờ hình tượng thanh lịch, trí thức cùng thân phận đại tiểu thư, hiện tại cô đang là một tiểu hoa nổi tiếng, Dư Tư Lượng quen biết cô sau khi làm việc với nhau vào năm ngoái.
Ngoài ra, cậu còn biết em trai của Kiều Mộng Kỳ là Kiều Thụy Kỳ.
Nói chính xác hơn, Kiều gia có mối quan hệ tốt với Chu gia, Kiều Thụy Kỳ và Chu Nghiêm thậm chí còn là bạn tốt. Tuy nhiên hắn ta không thân thiện với cậu như Kiều Mộng Kỳ mà ngược lại, coi thường cậu ngay trước mặt Chu Nghiêm.
Hai chị em lúc này đều ở đây, thấy cậu vẻ mặt liền có chút thay đổi.
Kiều Thụy Kỳ đang định nói gì đó đã bị Kiều Mộng Kỳ trừng mắt một cái, hắn ta chỉ có thể tức giận ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt nhìn Dư Tư Lượng vẫn đầy vẻ giễu cợt.
Dư Tư Lượng đã đoán trước được cảnh tượng này, trên mặt không có biểu cảm gì, cậu đi thẳng về phía Kiều Mộng Kỳ, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô, mỉm cười: “Chúc mừng đính hôn.”
Kiều Mộng Kỳ nhận lấy quà từ tay cậu, mỉm cười cảm ơn, sau đó nhìn Bạc Tử Hành đứng bên cạnh: “Vị này là ai?”
"Anh ấy……"
“Tôi là chồng của Tiểu Lượng.” Bạc Tử Hành nhẹ nhàng nói, đồng thời đưa ra một chiếc hộp không biết đã cầm trên tay từ khi nào: “Trăm năm hạnh phúc.”
Trong đầu Kiều Mộng Kỳ lập tức hiện lên một người, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị xóa bỏ, cô nhìn Dư Tư Lượng dò hỏi.
"Chị chắc đã thấy weibo ngày hôm qua." Dư Tư Lượng nói, "Chính là anh ấy."
Kiều Mộng Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt rất nhanh khôi phục bình thường, cười nói: “Lẽ ra tôi phải tặng quà cưới cho hai người, hiện tại ngược lại nhận được hai món quà, thật sự có chút xấu hổ.”
"Chuyện này có gì đáng xấu hổ? Họ đưa cho chị hai món, cũng không biết chị có thể dùng được một món hay không." Kiều Thụy Kỳ đột nhiên ngắt lời, trước khi Kiều Mộng Kỳ kịp phản ứng, hắn ta đã đoạt lấy chiếc hộp từ tay cô và mở nó ra.
Bởi vì sự việc của Chu Nghiêm, Dư Tư Lượng đã thu hút khá nhiều sự chú ý, Kiều Thụy Kỳ còn làm ầm lên như vậy, hầu như mọi người xung quanh đều ruỗi cổ ra xem.
Bọn họ cho rằng sau khi rời khỏi Chu Nghiêm, Dư Tư Lượng có lẽ sẽ không thể tặng món quà có giá trị nào, nhưng ngoài dự đoán, món quà mà Dư Tư Lượng tặng thực sự không tệ, chưa kể nó đắt tiền như thế nào, nhưng ít nhất tâm ý cùng ngụ ý đều rất tốt.
Món quà của Bạc Tử Hành càng không cần phải nói, đó là một bộ trang sức kim cương, không có ngụ ý gì, nhưng tâm ý lớn nhất là nó đắt tiền.
Hắn cười nói: “Tôi vừa nghe Tiểu Lượng nói em ấy sẽ tới đây tối qua, nên không có thời gian chuẩn bị.”
Kiều Thụy Kỳ nhìn thấy những thứ này, sắc mặt đột nhiên tái xanh, nhưng lại không vui khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Dư Tư Lượng, khịt mũi, khinh thường nói: “Tôi còn tưởng thế nào, hóa ra leo lên người đàn ông khác. Cái này của cậu cũng là hắn mua đi? Hay là Chu Nghiêm…”
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã bị Kiều Mộng Kỳ một cái tát cắt ngang.
Kiều Mộng Kỳ tức giận đến đỏ bừng tai, mắng: “Hôm nay là ngày tôi đính hôn, cậu đang nói gì với khách của tôi ở đây vậy! Nếu còn nói bậy nữa thì cút về nhà cho tôi! Nếu không tôi sẽ kêu anh hai chỉnh đốn cậu!”
Nghe thấy Kiều Mộng Kỳ mang anh hai của mình ra, Kiều Thụy Kỳ lập tức sợ hãi không dám nói gì nữa, chỉ có thể ở bên cạnh nói nhỏ.
Kiều Mộng Kỳ lúc này mới nhìn Dư Tư Lượng, áy náy nói: "Tôi xin lỗi, Tiểu Lượng, hắn chính là như vậy, nếu cậu vẫn còn tức giận, tôi sẽ nhờ anh hai tôi đánh hắn một trận giúp cậu trút giận."
Dư Tư Lượng nghe vậy xua tay, cười nói: "Tôi quen rồi."
Kiều Mộng Kỳ nghe được lời này càng xấu hổ hơn, nhưng cô cũng không nói gì, vốn dĩ em trai cô là người có lỗi trước nên Dư Tư Lượng nói thẳng những lời trong lòng ra khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn cũng tốt.
Dư Tư Lượng nói thêm vài lời với Kiều Mộng Kỳ, khi thấy những vị khách khác đến, cậu liền cùng cô nói một tiếng, kéo Bạc Tử Hành rời đi.
Mặc dù hầu hết mọi người đều rất hứng thú với những chuyện bát quái của Dư Tư Lượng, nhưng không có ai thực sự đến cười nhạo trước mặt họ, thậm chí còn không hỏi gì chỉ tụ tập lại thảo luận bí mật, điều này khiến Dư Tư Lượng nhớ đến những cảm xúc tối tăm trên mạng ấy.
"Cảm giác thế nào?" Bạc Tử Hành hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Dư Tư Lượng.
"Cái gì?" Dư Tư Lượng nghi hoặc nhìn hắn một cái, thấy hắn nâng cằm chỉ xung quanh, chợt hiểu, lắc đầu, "Tôi không thích lắm, nhưng là quen rồi."
"Em có biết phải làm gì vào thời điểm như thế này không?"
"Cái gì?"
Bạc Tử Hành không trả lời mà trực tiếp nắm lấy tay cậu luồn vào khuỷu tay hắn. Bàn tay mang chiếc nhẫn kim cương lập tức đặt lên cánh tay Bạc Tử Hành.
Viên kim cương quá lớn và bắt mắt, theo động tác của Dư Tư Lượng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tay cậu, ngay cả Chu Nghiêm vừa bước vào cửa ánh mắt cũng rơi vào viên kim cương đặc biệt trên tay cậu.