Nói đến đây Phương Thành trợn mắt như nhớ đến gì đó, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hàn đang thất thần ở đó.
- Tên khốn kiếp, là chú hại cô ấy đúng không? Cô ấy yêu chú như vậy mà sao chú có thể đối với cô ấy như vậy chứ?
Cậu vừa nói vừa đánh đấm vào mặt anh, anh không đáp trả, tâm trí anh bây giờ không thể nghĩ được gì ngoài Lý Nhã cả, đến khi trợ lý thấy anh bị đánh quá nhiều nên tiến lên ngăn lại.
Thẩm Thanh Hàn vô thức nhớ đến những lần trước đây anh tổn thương cô, anh tát cô, anh đẩy ngã cô, anh mắng cô, đến ngày hôm qua khi sức khỏe cô không tốt lại bị anh hành hạ cả một đêm, cả khi cô kháng cự quyết liệt. Anh nhớ lại chỉ muốn đấm mình thật đau. Anh lại nhớ đến những lần cô giấu diếm anh, chỉ là chảy máu cam, không có gì nghiêm trọng, nếu lúc đó anh quan tâm cô hơn thì chắc là không có ngày hôm nay rồi.
Lý Nhã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, được đưa vào phòng bệnh, sắc mặt trắng bệch, cô đang hôn mê. Thẩm Thanh Hàn từ đầu đến cuối đều nhìn cô không rời mắt, anh sợ rằng chỉ một khắc anh quay đi thì cô cũng biến mất, bây giờ anh mới nhận ra không điều gì quan trọng hơn cô đối với anh, anh không quan tâm cô đối với anh là cảm xúc nhất thời hay là thực sự nghiêm túc, anh chỉ muốn cô bên anh mãi mãi, là vợ của anh, là Thẩm phu nhân của anh.
Phương Thành nghĩ rằng nếu Lý Nhã tỉnh dậy và thấy Thẩm Thanh Hàn chắc cô sẽ vui lắm, nên cậu để anh ở lại chăm sóc cô còn anh thì về xử lý công việc riêng.
Lý Nhã tỉnh dậy, cơn đau ở bụng vẫn còn, cô nhíu mày khó chịu, mở mắt ra, thích ứng được với ánh sáng thì cô thấy Thẩm Thanh Hàn đang nắm tay cô, ngồi nhìn cô. Thấy cô tỉnh anh lúng túng:
-cTiểu Nhã, em tỉnh rồi, tôi gọi bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, cô hỏi anh:
- Sao chú lại ở đây?
- Tiểu Nhã, tôi xin lỗi, trước kia là tôi có lỗi với em, tôi không nhận ra tình cảm của mình, đến khi nhận ra rồi lại một mực trốn tránh em như vậy. Tiểu Nhã, cho anh cơ hội bù đắp cho em được không?
Cô cười chua xót.
- Chú cũng biết tình hình của tôi rồi đúng không? Chắc cũng không bao lâu nữa, hà cớ gì chú phải miễn cưỡng như vậy.
- Anh không miễn cưỡng, là anh thích em.
- Nhưng mà tôi không còn thích chú, tôi nhận ra bản thân mình chỉ là cảm xúc nhất thời, người tôi yêu hiện tại là Phương Thành.
- Cậu ta đã nói hết với anh rồi.
- Chú…
Lý Nhã cạn lời, cô không nghĩ Phương Thành lại không giữ lời như vậy, bất quá cũng là cậu muốn tốt cho cô, mong rằng những ngày cuối đời có người cô yêu ở bên cạnh sẽ làm cô hạnh phúc.
- Chú về đi tôi muốn nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Hàn cũng không làm phiền cô nữa, những ngày sau anh đều đến bệnh viện chăm sóc cô, anh dời hẳn công việc ở công ty sang làm online. Anh thuyết phục cô tiến hành chữa trị, nhưng cô kiên quyết không đồng ý, vì có thể thời gian sẽ bị rút ngắn thêm nữa.
Lý Nhã luôn biểu hiện lạnh nhạt với anh, nhưng khi không có anh cô lại âm thầm khóc, tình yêu của cô được anh đáp lại nhưng cô lại muốn trốn tránh, cô muốn khi cô ra đi anh không phải đau khổ, cũng không phải dằn vặt suốt đời.
Thời gian sau, cô được về nhà chữa trị, Thẩm Thanh Hàn mang cô về biệt thự, cũng ở nhà chăm sóc cô. Ngày nào anh cũng nói anh yêu cô.
Đến một ngày khi sức khỏe của cô ngày càng tệ, anh vừa đi mua đồ về, cô dùng hết sức của mình chạy ngay đến bên anh, ôm eo anh thật chặt, vùi mặt vào l*иg ngực của anh, Thẩm Thanh Hàn vội buông đồ trên tay xuống, ôm lấy cô.
- Tiểu Nhã, em sao vậy? Lại đau ở đâu sao?
- Thanh Hàn, em yêu anh, em yêu anh, em không muốn chết, em không muốn xa anh.
Cô vừa nói vừa khóc nước mắt đầy mặt, ôm chặt anh không buông. Anh sửng sốt một hồi:
- Tiểu Nhã ngoan, không khóc, anh biết, em yêu anh, anh cũng yêu em.