Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ

Chương 43

Lâm Trường Đông cũng khen ngợi một câu: "Khá đẹp đấy."

"Đương nhiên rồi." Cố Tây Khê đắc ý nói, cô thu nét khắc cuối cùng, hỏi Lâm Trường Đông: "Lão gia tử, thứ này bán năm mươi, ông nói có ai mua không?"

"Chắc chắn rồi." Lâm Trường Đông không chút do dự gật đầu, khu du lịch vốn dĩ mọi thứ đều đắt đỏ, một ống tre bình thường của ông còn bán được mười tệ, khắc thêm thứ gì đó bán năm mươi không có gì lạ.

"Năm mươi tệ, tôi mua." Một người đứng xem bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Cố Tây Khê lập tức vui vẻ, vội đưa ống tre cho anh ta, nói với Tạ Thanh Từ: "Thu tiền!"

Đội quay phim đi theo phục sát Cố Tây Khê.

Biết khắc ống tre là một chuyện nhưng dám vô tư với Tạ Thanh Từ như vậy, Cố Tây Khê đúng là gan lớn thật.

Quan trọng hơn là, không biết Tạ ảnh đế bị làm sao mà lại nghe lời cô như vậy.

Thật là khó hiểu.

Bên kia, Tần Lãng và Thái Điềm Tâm đã đến huyện từ lâu, hai người tìm được một công việc bán bưu thϊếp, một giờ tám tệ, lại không phải phơi nắng dầm mưa, hai người đều rất hài lòng với công việc này.

Dù sao thì một ngày như vậy cũng kiếm được hơn sáu mươi tệ, đủ cho hai người ăn trưa và ăn tối.

Thái Điềm Tâm không khỏi mang theo chút ác ý mà suy đoán rằng bên phía Cố Tây Khê e là sẽ phải gặp phải thất bại, dù sao thì danh tiếng của Cố Tây Khê cũng không tốt, thương gia nào lại muốn dùng cô chứ?

Cô ta không ngờ rằng bên phía Cố Tây Khê lại bận rộn đến mức không ngơi tay.

Cô không chỉ có thể khắc ống tre, mà còn có thể khắc chân dung.

Hơn ba mươi ống tre trên quầy hàng của Lâm Trường Đông đã được đặt hàng hết sạch.

Tạ Thanh Từ bận đến mức không kịp thu tiền.

Mười một giờ, Cố Tây Khê hoàn thành xong ống tre cuối cùng, cô vươn vai, hỏi Tạ Thanh Từ: "Chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Trừ đi ba trăm mười tệ tiền vốn, kiếm được một nghìn tám." Tạ Thanh Từ nói.

"Một ngày kiếm được một nghìn tám, cháu gái!" Ông Lâm kích động, cả đời này ông chưa từng thử qua cảm giác một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, ông nắm tay Cố Tây Khê: "Hay là chúng ta hợp tác làm ăn đi, phấn đấu một tháng ra khỏi Vân Nam, một năm ra khỏi Trung Quốc, ba năm niêm yết ở Mỹ, mười năm độc quyền ngành nghề."

Ông như đã nhìn thấy cảnh mình gõ chuông.

Cố Tây Khê liên tục gật đầu: "Được, tên thương hiệu là Ống tre Cố Tây Khê."

"Gọi là Lâm Trường Đông!" Ông lão lắc đầu, nói.

Cố Tây Khê kiên quyết: "Gọi là Cố Tây Khê!"

Một già một trẻ nhìn nhau một lúc, chiến thuyền chiến hữu ngắn ngủi trong phút chốc tan thành mây khói.

"Cái gì mà thiên trường địa cửu, chỉ là nói suông..." Giọng hát khàn khàn vang lên.

Cố Tây Khê và ông lão nhìn Lâm Tiểu Khả, Lâm Tiểu Khả tắt nhạc, lại phát một bài "Tình bạn thiên trường địa cửu."