Minh Thù đưa ra chỉ là một cái suy đoán, không có chứng cứ xác thực.
Nhưng mọi người cũng cảm thấy hành vi của yêu ma khác thường, có lẽ suy đoán của Minh Thù là đúng.
Mọi người chuẩn bị điều tra một chút.
Nhưng không chờ bọn họ hành động, yêu ma đã hành động trước, trước đó yêu ma cố kỵ cái gì nên mới không tiến vào thành trấn lớn.
Ngay tại thời điểm bọn họ trở về Hoàng Thành, yêu ma đã khởi công tiến vào thành trấn lớn..
Tất cả mọi người tận lực chống cự nhưng vẫn bị yêu ma bắt đi không ít người.
Yêu ma không chút nào ham chiến, chỉ bắt người, bắt được liền chạy.
Bọn họ đuổi theo, không phải bị mất dấu thì chính là bị yêu ma mai phục đánh cho trở tay không kịp.
Hiện tại không chỉ là quận Bắc Đồng cùng quận Lan Khê, ba châu mười quận đều xuất hiện yêu ma.
Toàn bộ đại lục lần nữa lâm vào trong chiến loạn.
Yêu ma không chỉ ăn thịt người, chủng tộc còn lại bọn hắn cũng dòm ngó, chỉ là nhân tộc tương đối dễ bắt, nhưng bây giờ đều đã đánh nhau, chủng tộc còn lại cũng không may mắn thoát khỏi.
“Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là giả vờ bị bắt.” Minh Thù nói: “Như vậy liền có thể biết bọn hắn đang làm cái gì.”
“Công chúa nói rất có đạo lý, nhưng chuyện này rất nguy hiểm.”
“Bị yêu ma bắt đến địa bàn của bọn hắn, muốn sống ra…”
Chúng người đưa mắt nhìn nhau.
Đây chính là dê vào miệng cọp, có đi không về.
“Ta đi!”
Có người tự động xin đi gϊếŧ giặc.
Minh Thù cùng Tân Ngọc đều không lên tiếng, liền coi như bọn họ muốn đi cũng không đến lượt bọn họ.
Thục lực cùng địa vị hiện tại của bọn họ đều không cho phép.
Cuối cùng đội ngũ chọn ra mấy người.
“Các ngươi chú ý an toàn.” Minh Thù đứng trước mặt bọn hắn: “Đây là bùa truyền tống, nếu có nguy hiểm, lập tức dùng bùa truyền tống trở về.”
“Đa tạ công chúa điện hạ.”
“Công chúa điện hạ, nếu như chúng ta thật sự không may gặp nạn, có thể xin ngài chiếu cố người nhà của chúng ta không?”
Minh Thù gật đầu.
Thời điểm lần tiếp theo yêu ma đột kích, mấy người này trà trộn vào những người bị bắt kia.
Mọi người ngoại trừ chờ đợi cũng không thể làm chuyện gì.
Nhưng nhóm người đầu tiên đi, mãi đến khi yêu ma đột kích lần tiếp theo, bọn họ đều không nhận được tin tức.
Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, các bên đều nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức của yêu ma.
Người được phái đi ngoại trừ không có tin tức vẫn là không có tin tức.
“Công chúa, Công chúa, Lăng đại nhân mời ngài đến quận Lan Khê một chuyến.”
“Bây giờ?”
“Vâng, bây giờ.” Đến có người nói: “Quốc chủ cũng đi.”
Phụ hoàng đều tự mình xuất thủ.
Quận Lan Khê…
Lăng đại nhân phát hiện cái gì?
–
Quận Lan Khê.
Cùng thời điểm mấy năm trước cô đến hoàn toàn không giống, những cảnh sắc kia bị hủy đến lung tung, người bình thường lạnh lẽo co lại, ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài.
Toàn thành đìu hiu âm trầm.
Minh Thù kéo căng khuôn mặt nhỏ, được người ta đón vào phủ thành chủ. Tân Ngọc phải thủ tại quận Bắc Đồng quận nên không đi cùng cô.
“Công chúa điện hạ.”
“Bái kiến Công chúa…”
“Phụ hoàng.”
Quốc chủ gật đầu, ra hiệu cô ngồi xuống, mọi người hầu như đều đến đông đủ.
Lăng đại nhân đứng dậy, chắp tay với mọi người, cũng không nói nhảm, trực tiếp nói vào chính đề: “Trước đó ta phái người đóng vai bách tính bị bắt, trà trộn vào trong đội ngũ của yêu ma.”
“Mấy lần trước đều thất bại, không một ai còn sống trở về, nhưng một ngày trước, ta để một người mang theo thạch truyền âm vào trong đó. Từ trong thạch truyền âm nghe được một vài thứ, chuyện quá khẩn cấp, lúc này mới mời quốc chủ cùng chư vị đại nhân đến quận Lan Khê bên này.”
“Trước đó công chúa điện hạ phỏng đoán đến không sai, các yêu ma là đang nuôi một vật, nghe nói… Là Ma Thần.”
Đại sảnh lâm vào tràng cảnh an tĩnh đến quỷ dị.
Minh Thù không hiểu nhìn về phía phụ hoàng nhà mình: “Phụ hoàng, Ma Thần là cái gì?”
Quốc chủ trầm giọng nói: “Truyền thuyết thời điểm đại lục Huyền Tử sơ thành có sinh ra hai vị Thần, một vị là Thần Sáng Thế của chúng ta, một vị chính là Ma Thần.”
Hai vị Thần này sinh ra tại địa phương khác nhau, Thần Sáng Thế chưởng quản hết thảy Quang Minh Thiện Đức, mà Ma Thần chưởng quản hắc ám tà ác, từ lúc sinh ra liền chú định thế bất lưỡng lập.
Nhân tộc cùng chủng tộc còn lại đều là từ Thần Sáng Thế sở điểm hóa mà thành, đi theo Thần Sáng Thế, yêu ma thì đi theo Ma Thần.
Bọn họ không ngừng chiến đấu, sinh linh đồ thán, Thần Sáng Thế không đành lòng sở điểm hóa chủng tộc, biến mất trong dòng lũ lịch sử, hẹn Ma Thần trận chiến cuối cùng.
Trận chiến kia, trời long đất lỡ.
Thần Sáng Thế cùng Ma Thần đồng thời rơi xuống.
Mà vào lúc đó, Tháp Thiên Khải không có dấu hiệu nào xuất hiện. Từ đó, đại lục Huyền Tử nghỉ ngơi lấy sức, phát triển đến nay.
Nhưng cách một đoạn thời gian, yêu ma chưa bị diệt tuyệt liền sẽ ngóc đầu trở lại.
Đó là lần đầu tiên Minh Thù biết đến Tháp Thiên Khải.
“Tin tức này chuẩn xác không?” Quốc chủ hỏi.
“… Tạm thời không thể xác định.” Lăng đại nhân nói: “Nếu thật sự là Ma Thần, chúng ta…”
Thần Sáng Thế lúc ấy dốc hết toàn lực cùng Ma Thần đồng quy vu tận.
Lực lượng của Ma thần không thể tưởng tượng được.
“Tra!” Quốc chủ hạ lệnh: “Nhất định phải tra rõ ràng!”
Tin tức là từ quận Lan Khê truyền tới, cũng là quận Lan Khê xuất hiện yêu ma đầu tiên, mọi người tự nhiên là đặt trọng điểm ở quận Lan Khê.
Nhưng Minh Thù cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói ra được.
“Tiểu Thù a.”
“Phụ hoàng.” Minh Thù giòn tan kêu một tiếng.
Quốc chủ một mặt vui mừng: “Con có giận phụ hoàng không?”
“Phụ hoàng? Người đang nói cái gì?” Tiểu cô nương lôi kéo tay áo quốc chủ: “Tại sao con phải giận người?”
Quốc chủ: “Con là công chúa điện hạ của Ly Dương, phụ hoàng không thể để con sống như một đứa trẻ bình thường, cuộc sống không buồn không lo, để con gánh chịu nhiều như vậy…”
Quốc chủ đáy lòng khó chịu.
Chuyện này vốn không nên để một nữ hài tử tiếp nhận.
Hiện tại cô vẫn chỉ là con nít, ngay tại ba, bốn năm trước vẫn là một đứa trẻ làm nũng khóc lóc om sòm.
Nhưng hiện tại…
Mặc dù vẫn còn cất giữ tính tình cổ quái kia, nhưng trên người cô đã có sự trầm ổn cùng nhạy bén trên chiến trường.
Minh Thù ôm cánh tay quốc chủ, đầu dựa vào hắn: “Phụ hoàng người cũng đã nói, con là trưởng công chúa, con muốn bảo vệ con dân của con, bảo vệ đại lục Huyền Tử.”
“Chờ sau này phụ hoàng có người thừa kế hoàng vị, con liền không cần mệt mỏi như vậy.” Minh Thù ngửa đầu: “Cho nên, phụ hoàng nhanh chóng cùng mẫu hậu sinh một đệ đệ.”
Quốc chủ cả người cương cứng.
Nửa ngày sau hắn mới nói: “Tiểu Thù, nếu như… Phụ hoàng nói nếu như sau này muốn con kế thừa hoàng vị, con nguyện ý không?”
“Con?” Minh Thù á một tiếng: “Thế nhưng con là nữ tử, không thể kế thừa hoàng vị.”
“Phụ hoàng chỉ nói là nếu như, con nguyện ý không?”
Minh Thù liền vội vàng lắc đầu.
“Con mới không muốn bị vây ở trong cung đâu, phụ hoàng mỗi ngày đều xử lý không ít chính sự, gặp không ít đại thần, liền ngay cả thời gian ở với con cùng mẫu hậu đều không có, thật đáng sợ nha.”
Quốc chủ: “…”
“Tiểu Thù a.”
“Vâng?”
“Con giận phụ hoàng?” Hắn cũng biết không có thời gian ở bên cạnh mẹ con bọn họ, nhưng hắn thân là quốc chủ, không có cách nào.
“Không có.” Minh Thù cười híp mắt nói: “Phụ hoàng phải phụ trách toàn bộ đại lục Huyền Tử, có con ở bên cạnh mẫu hậu là được rồi.”
Quốc chủ sờ sờ đầu cô, đáy mắt có sự ôm hoà cùng từ ái: “Tiểu Thù, con phải nhanh chóng trưởng thành, trở nên càng cường đại mới được, con phải nhớ kỹ, chỉ có lớn mạnh mới có thể bảo vệ mình và người mình quan tâm.”