Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1637: Vạn kính thù ngự (8)

Biên giới.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc ngồi bên trong doanh trại, nghe người phía dưới báo cáo tình hình chiến đấu, cau mày, thần sắc không rõ làm cho người ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

Người báo cáo nói xong, cẩn thận quan sát hai lần, không biết mình nên đi hay nên ở lại.

“Quốc chủ?”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc phất tay, ra hiệu hắn lui xuống.

Thời điểm người báo cáo ra ngoài, vừa vặn có một nam nhân trung niên từ bên ngoài đi vào.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nâng mắt nhìn qua: “Bên kia thế nào?”

Nam nhân trung niên bước nhanh đi vào doanh trại: “Quốc chủ, Vân Mộng đài bên kia phòng thủ nghiêm ngặt, người của chúng ta không thể đi lên.”

“Vậy liền nghĩ biện pháp!” Quốc chủ Liệt Dương Quốc bóp chặt thành ghế, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

“Quốc chủ.” Nam nhân trung niên vẻ mặt nghiêm túc: “Nữ nhân trước đó xuất hiện ở Tháp Thiên Khải, tựa hồ cũng ở Vân Mộng đài.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc trầm mặc: “Vị ở Vạn Kính Sơn kia?”

Nam nhân trung niên gật đầu.

“Cô ta ở trong đó làm gì?”

“Cụ thể không rõ ràng, nhưng dường như Vân Mộng đài hiện tại là cô ta định đoạt.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc tay phải chống đỡ lấy môi, ngón tay ma sát trên cánh môi mấy lần: “Vạn Kính Sơn… Đi thông báo đại lục Đông Nguyên bên kia, tối nay phát động tập kích.”

“Quốc chủ, đại lục Huyền Tử bên kia phái không ít người đến, làm như vậy chúng ta khả năng cũng sẽ tổn thất…”

“Cứ làm theo lời ta nói!”

Nam nhân trung niên thở dài: “Vâng.”



Ban đêm.

Đại lục Đông Nguyên cùng đại lục Sùng Thiên đồng thời khởi xướng tập kích, trong lúc hỗn loạn tưng bừng, quốc chủ Liệt Dương Quốc mang người chạy vào đại lục Huyền Tử bên kia, đảo mắt liền mất đi tung tích.

Thời điểm quốc chủ Liệt Dương Quốc đuổi tới Đô Thành của Ly Dương Quốc, bách tính bốn phía sớm đã không còn một ai, chỉ còn lại một Đô Thành trống rỗng.

“Sao lại thế này?”

“Thuộc hạ cũng không biết…”

Tin tức của bọn hắn bị trì hoãn một chút cho nên không thể kịp thời nhận được tin tức.

Trước khi quốc chủ Liệt Dương Quốc nổi giận, người kia vội vàng nói: “Thuộc hạ lập tức đi thăm dò.”

Bên trong Đô Thành vắng vẻ không người, quốc chủ Liệt Dương Quốc cũng không dám tiến vào, sợ có mai phục gì.

“Quốc chủ, đã tra được. Hai ngày trước quốc chủ Ly Dương Quốc đột nhiên hạ lệnh để bách tính ở Đô Thành toàn bộ di tản.”

“Nguyên nhân gì?”

“Cái này…” Người kia ấp a ấp úng: “Cái này dân chúng cũng không rõ ràng, hoàng thất Ly Dương Quốc phát mệnh lệnh, không dời đi cũng phải cưỡng ép chuyển đi, chưa hề nói nguyên nhân.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc nhìn về phương hướng Vân Mộng đài.

“Đi.”

Tin tức từ Vân Mộng đài truyền đến giống như người kia nói, trọng binh trấn giữ, trừ những thủ vệ này cũng không có những người khác.

Trận pháp phòng ngự ở Vân Mộng đài toàn bộ triển khai, một con chim cũng bay không lọt.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc chủ nhìn về phía đỉnh núi, sắc mặt dần dần tối xuống.

Hắn thân là quốc chủ Liệt Dương Quốc, lại cũng có rất nhiều chuyện đều không rõ ràng.

Mãi đến lần trước khi Tháp Thiên Khải mở ra, những lão gia hỏa kia mới nói cho hắn biết một số việc.

Cuộc chiến U Thủy, tổ tiên Đức Vương của bọn hắn trở thành người được lợi lớn nhất, phân chia Huyền Tử.

Tam đại lục lúc mới bắt đầu chiến loạn không ngừng, Đức Vương là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt Ly Dương Quốc.

Đáng tiếc Ly Dương Quốc thống lĩnh đại lục Huyền Tử thời gian dài như vậy, nào có thể bị Đức Vương rung chuyển, bởi vậy ở trong chiến loạn, Đức Vương tìm cách chiếm lĩnh Vân Mộng đài.

Hắn cho người đào Vân Mộng đài ra, đem Vương phi mang thai con của mình dùng bí thuật nhốt sống bên trong quan tài lưu ly.

Đây là hắn để lại cho mình một đường lui.

Cho dù có một ngày hắn chết, hắn cũng còn có thể ngóc đầu trở lại.

Rõ ràng đã trôi qua lâu như vậy, đời sau cũng không biết đã chết mấy đợt, lại có những người cũ ghi nhớ cái chức trách này.

Ý đồ muốn đón hắn trở lại.

Quốc chủ Liệt Dương Quốc bẻ gãy nhánh cây trong tay, trên mặt xuất hiện một tia ngoan lệ.

Hiện tại đại lục này là của hắn, hắn làm sao có thể để một người chết trở lại.

Người chết nên an nghỉ dưới đất.

“Nghĩ biện pháp dẫn dụ bọn hắn ra.” Quốc chủ Liệt Dương Quốc phân phó nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên có chút lo lắng, nhưng thấy quốc chủ Liệt Dương Quốc kiên trì, chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng.

Ngay tại thời điểm bọn hắn chuẩn bị dẫn thủ vệ lên núi, trên đỉnh Vân Mộng đài đột nhiên phát ra hồng quang loá mắt.

Hồng quang từ không trung lướt qua, đảo mắt liền đã bao phủ toàn bộ Đô Thành.

Hồng quang xen lẫn bầu trời không khác nào một cái lưới lớn.

“Quốc chủ.” Nam nhân trung niên vội vã chạy tới: “Tình huống này không đúng, chúng ta có phải là…”

Bọn hắn hiện tại cũng ở trong phạm vi này.

Hồng quang này là thứ gì?

Quốc chủ Liệt Dương Quốc: “Lên núi.”

Nam nhân trung niên: “Quốc chủ!”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc im ắng liếc hắn một cái.

Nam nhân trung niên không lay chuyển được quốc chủ Liệt Dương Quốc, nhưng khi bọn hắn đến chân núi, thủ vệ trước đó còn canh giữ bốn phía Vân Mộng đài, lúc này lại một người cũng không thấy.

“Quốc chủ, chuyện này quá kì quái, chúng ta không thể đi lên.”

Quốc chủ Liệt Dương Quốc có chút chần chờ, nhưng hắn không đi lên, chờ Đức Vương thật sự trở về thì làm sao bây giờ?

Thật chẳng lẽ muốn để hắn đem tất cả thứ thật vất vả mới đạt được chắp tay nhường cho?

Không…

Hắn không làm được.

Cho dù người này đã từng tổ tiên của mình.

Hắn cũng không có hào phóng như vậy.



Đỉnh núi.

Quan tài lưu ly bị nâng lên không trung, rễ cây kết nối dưới đáy đã bị chém đứt toàn bộ.

Trong quan tài thỉnh thoảng phát ra từng tiếng vang, tựa hồ là thứ bên trong biết mình sắp bị hủy diệt, không cam lòng va chạm quan tài lưu ly.

Nguyệt Qua đứng phía sau Minh Thù, trong tay bưng lấy nửa chén máu.

Nguyệt Qua thần sắc có chút khó coi, tay bưng chén có chút phát run.

Hắn không thích máu tươi, nhưng lúc này hắn cảm thấy mình có chút không khống chế được, hương vị của máu này tựa hồ rất mê người.

“Muốn uống một ngụm không?” Minh Thù đột nhiên quay đầu, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn.

Nguyệt Qua: “…”

Ai dám uống a!

Nguyệt Qua hít sâu, lại hít sâu, tiếp tục hít sâu…

“Tôn chủ nói đùa.”

Minh Thù thu tầm mắt lại, chờ hồng quang trên trời triệt để hoàn thành, cô nhận lấy cái chén trong tay Nguyệt Qua, đi về phía quan tài lưu ly.

Quan tài lưu ly lắc lư đến lợi hại hơn.

Minh Thù đem chén máu kia đặt phía dưới quan tài lưu ly, rời khỏi một khoảng cách, quan tài chậm rãi hạ xuống.

Nữ tử trong quan tài đã ngồi dậy, làn da trên mặt cô ta đã tróc ra không ít, lúc này nhìn qua càng lộ ra vẻ dữ tợn buồn nôn.

Tay nữ tử đang cào mép quan tài, thỉnh thoảng dùng thân thể va chạm.

Ánh mắt Minh Thù rơi xuống bụng cô ta: “Ngươi không nên được sinh ra.”

“Ta không nên được sinh ra?” Trong bụng đột nhiên vang lên thanh âm non nớt: “Ngươi dựa vào cái gì quyết định ta có nên sinh ra hay không!”

“Dựa vào ta lợi hại hơn ngươi.” Minh Thù cũng chẳng suy nghĩ gì, nó ở trong bụng được nuôi dưỡng thời gian dài như vậy, không biết nói chuyện mới kỳ quái.

“…”

Lời này để thứ trong bụng nhất thời không có cách nào đáp trả.

Ngươi lợi hại ngươi giỏi!

Thanh âm non nớt kia lại vang lên: “Ngươi muốn gϊếŧ ta?”

“Ngươi chiếm cứ linh mạch của đại lục Huyền Tử thời gian dài như vậy, làm hại toàn bộ đại lục suy thoái, chẳng lẽ không nên gϊếŧ ngươi?”

“Cái này cũng không phải ta có thể lựa chọn, ngươi dựa vào cái gì trách ta!”

Minh Thù tán đồng: “Đúng, phụ thân ngươi sai, cho nên muốn trách thì trách phụ thân ngươi, thời điểm xuống dưới nhất định phải tìm hắn tính sổ thật tốt, thật là không có nhân tính.”

“Đã có ký ức của Đức Vương ký, cũng xem chính mình như Đức Vương, lại giả dạng ngây thơ vô tri” Ma Linh: “…”