“Quốc sư.”
Nguyệt Qua chắp tay: “Quốc chủ?”
Đan Tinh phun ra một ngụm khí lạnh, đưa tay lau mặt: “Ngươi nói đây là thứ gì?”
“Nguyệt Qua không biết.”
Vân Mộng đài là nơi cúng tế, mặc kệ là cúng tế cái gì cũng đều là hắn chủ trì.
Bởi vậy Vân Mộng đài hắn rất quen thuộc.
Thế nhưng…
Tình huống như vậy, hắn chưa từng thấy qua.
“Tôn chủ khi nào mới tới?”
“Hẳn là rất nhanh liền có thể tới.” Tốc độ của Tuyết Sư rất nhanh, chỉ cần đem tin tức đưa đến Vạn Kính Sơn, tôn chủ muốn tới đây cũng bất quá chỉ là một ý niệm trong đầu.
Đan Tinh có chút lo lắng nhìn về phía quốc đô mông lung phía dưới.
“Nguyệt Qua, gần đây ta luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.”
Đôi Ngân Đồng của Nguyệt Qua hơi thu liễm lại, không có nói tiếp.
Đan Tinh quay đầu: “Có phải ngươi cũng cảm thấy hay không?”
“Ba ngày trước ta lên một quẻ.” Nguyệt Qua nói: “Quẻ tượng không tốt lắm, nhưng ta không hiểu là có ý gì.”
Đan Tinh: “…”
Trực giác của hắn quả nhiên là đúng.
Hai người lặng im không nói gì đứng trong màn mưa, phảng phất như pho tượng.
Lạch cạch—–
Có âm thanh vang lên, ngay sau đó là giọng nữ linh động truyền đến: “Dạo bước trong mưa cũng phải đi a, các ngươi đứng ở nơi này làm gì? Bị phạt đứng sao?”
Con ngươi Đan Tinh lập tức sáng lên, trên mặt đều viết lên sự kinh hỉ.
“Tôn chủ, ngài đã tới.”
Trên đường đến Vân Mộng đài, nữ tử áo trắng hoa văn đỏ cầm một chiếc dù màu xanh nhạt chậm rãi đi tới.
“Bái kiến tôn chủ.” Nguyệt Qua lui ra phía sau một bước, nhường vị trí cho Minh Thù.
Minh Thù gật đầu, giẫm lên mặt đất đầy nước mưa đi tới.
“Tế đàn thế nào?”
Đan Tinh nhanh chóng ra hiệu cho Minh Thù nhìn về phía tế đàn: “Hắc khí kia không biết là cái gì, đột nhiên xuất hiện.”
Ánh mắt Minh Thù rơi vào trên tế đài, trọn vẹn nhìn một hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại: “Xuất hiện lúc nào?”
“Phát hiện lúc ba ngày trước, lúc ấy chỉ lớn như vậy.” Đan Tinh đưa ngón tay cái lên minh hoạ.
Phát hiện lúc ba ngày trước, nói cách khác, cũng không biết là xuất hiện lúc nào.
Minh Thù đưa dù cho Đan Tinh, trực tiếp nhảy lên tế đàn.
“Tôn chủ…” Đan Tinh kinh ngạc một chút.
Tế đàn ngoại trừ quốc sư, những người còn lại đều không được lên.
Liền xem như quốc sư cũng chỉ tại thời điểm cúng tế mới có thể đi lên.
Đương nhiên Đan Tinh ngăn cản không được Minh Thù, chỉ có thể khẩn trương nhìn lên, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Minh Thù đi đến tế đàn, hắc khí giống như là từ bên dưới tế đàn rỉ ra, liên tiếp tụ lại giữa tế đàn.
Minh Thù đưa tay đυ.ng đυ.ng, ngón tay xuyên qua hắc khí.
Không có nguy hiểm.
Cô thử lấy đồ xua tan hắc khí, nhưng mặc kệ Minh Thù làm cái gì, hắc khí vẫn bất động, tựa như không khí.
Cái này là thứ đồ chơi gì a?
Minh Thù mò thú nhỏ ra, đưa đến trước mặt hắc khí.
“Nhìn xem cái này là thứ đồ chơi gì, có phải thân thích của ngươi hay không?”
“…”
Thú nhỏ dùng móng vuốt đập vào mu bàn tay Minh Thù, ngươi mới có dạng thân thích này!!
Thú nhỏ nhảy hai vòng bốn phía hắc khí: “Kỳ quái, nơi này là vùng dã ngoại hoang vu, làm sao lại xuất hiện khói Dẫn Hồn?”
“Khói Dẫn Hồn là cái gì?” Minh Thù tự nhận kiến thức rộng lớn nhưng chưa từng nghe qua cái đồ chơi này.
“Hừ.” Thú nhỏ ngạo kiều hừ một tiếng: “Ta không phải rất lợi hại.”
“Vâng vâng vâng, ngươi lợi hại.”
Thú nhỏ được khen, lúc này mới mừng khấp khởi nói: “Khói Dẫn Hồn sẽ chỉ xuất hiện khi thai nghén mang trong mình một sinh mạng mới, hiện lên màu trắng trong suốt, sau khi sinh mạng mới được sinh ra, khói Dẫn Hồn liền sẽ biến mất.”
Minh Thù chỉ chỉ đoàn hắc khí kia: “Thế nhưung đây là màu đen.”
Thú nhỏ nhìn hắc khí, lại nhìn Minh Thù: “Hình như là vậy…”
Minh Thù: “…”
“Đây là tế đàn.” Minh Thù điểm đầu ngón tay nên tế đàn một cái, nhắc nhở thú nhỏ, cái này mẹ nó là cục đá!
Thú nhỏ nói: “Có thể là cái đài này mang thai? Cục đá thành tinh…” Bị người ta làm cho mang thai cũng không phải là không được a.
Đương nhiên câu phía sau thú nhỏ không dám nói, sợ Minh Thù bóp chết nó.
Thú nhỏ chắc chắn: “Khói Dẫn Hồn sẽ không xuất hiện loạn, nó xuất hiện ở nơi này, chứng minh nơi này nhất định có sinh mạng mới sắp được sinh ra.”
“Ngươi xác định?”
“Ta lúc nào lừa qua ngươi.” Thú nhỏ lẩm bẩm, con sen hiện tại cũng không tin ta!
Nhất định là do tên người thú quái dị hai chân không có lông kia!
Minh Thù vớt nó lên, nhảy xuống tế đàn.
Cô cùng thú nhỏ nói chuyện rất khẽ cộng thêm bị tiếng mưa rơi bao trùm, Đan Tinh cùng quốc sư đều không nghe rõ.
Dĩ nhiên không phải bọn hắn nghe không rõ, mà là không dám nghe lén.
Đan Tinh nâng du lêи đỉиɦ đầu Minh Thù: “Tôn chủ, thế nào?”
“Cái tế đàn này…”
Minh Thù tạm ngừng.
“Các ngươi xuống núi trước, khi nào ta kêu thì lên.”
“…”
Đan Tinh cùng Nguyệt Qua liếc nhau, cũng không dám hỏi cái gì, đem dù trả lại cho Minh Thù, một trước một sau đi xuống núi.
Minh Thù che dù đứng trước tế đàn, cô nhìn qua phương hướng tế đàn, sắc mặt lộ ra cảm xúc làm người ta nhìn không thấu.
Mưa chẳng biết lúc nào đã rơi lớn.
Minh Thù thả dù trong tay xuống, cứ như vậy đứng trước tế đàn, nước mưa theo gò má cô chảy xuôi xuống làm ướt y phục.
Thú nhỏ ôm cánh tay Minh Thù, lông mềm mại cọ nhẹ mấy lần.
Minh Thù đứng trước tế đàn đến khi mưa tạnh, ánh nắng xuyên phá mây đen, một lần phản chiếu khắp mặt đất.
Minh Thù xoa xoa nước mưa trên mặt, quần áo trên người trong nháy mắt đã khô.
Cô kêu Đan Tinh cùng Nguyệt Qua lên tới.
“Đào đi.”
Đan Tinh cùng Nguyệt Qua đồng thời kinh sợ: “Tôn chủ, đây là Vân Mộng đài.”
“Đó không phải cũng là nhân tu xây lại sao, có gì tốt để ngạc nhiên?”
“…”
Sao có thể giống nhau!
“Tôn chủ, dưới Vân Mộng đài có đồ vật gì?” Đan Tinh hỏi: “Nhất định phải đào sao?”
“Ừ.” Minh Thù không quan trọng: “Các ngươi đào hay không đào.”
Đan Tinh không hiểu rõ, có chút do dự hỏ quốc sư bên cạnh: “Nguyệt Qua quốc sư, ngươi xem?”
“Nếu tôn chủ đã kêu đào, quốc chủ nghe theo là được.” Nguyệt Qua cung kính nói: “Tin tưởng tôn chủ nhất định có đạo lý.”
Minh Thù: “…”
Có đạo lý gì cô cũng không thể nói, nói là nghi ngờ cái Vân Mộng đài này thành tinh mang thai a?
Cô không cần mặt mũi của tôn chủ sao?
Đan Tinh cùng Nguyệt Qua liếc nhau, hai người đi đến bên cạnh nói thầm một hồi, cuối cùng vẫn tìm người đến đào.
Bởi vì không biết sẽ đào ra cái gì nên Minh Thù để bọn hắn tìm người quen biết, miễn cho phức tạp.
Đan Tinh run lẩy bẩy.
Coi như Minh Thù không nói, hắn cũng không dám tùy tiện gọi người đến đào a, đây chính là Vân Mộng đài!
Người Đan Tinh gọi tới nghe nói muốn đào Vân Mộng đài cũng có chút không dám, cuối cùng Đan Tinh nổi giận, một đám người liền nhanh chóng đi đào.
Vân Mộng đài hình tron bị người ta thô bạo đập ra, từng cục đá chất đống ở bên cạnh.
Minh Thù ngồi bên cạnh uống trà ăn điểm tâm, thần sắc nhàn nhã hơn nhiều so với Đan Tinh đang khẩn trương.
“A!”
Một người đang đào đột nhiên ngã xuống.
“Thế nào thế nào!?”
Đan Tinh mấy bước tiến lên.
Người còn lại ở phía trên từng người sắc mặt trắng bệch, nhìn kỹ, hai chân đều đang phát run.
“Bên trong có cái gì?” Đan Tinh hỏi.
Đáng tiếc không có ai trả lời hắn.
Đan Tinh quýnh lên, chuẩn bị tự mình đi xem, Nguyệt Qua ngăn hắn lại: “Quốc chủ, ta đi.”
Nguyệt Qua nhảy tới, thuận theo nơi đang đào đi tới.
Nguyệt Qua từ trước đến nay không có biểu tình gì trên mặt, lúc này lại đang rạn nứt ra một tia không thể tin được.
***Mọi người xem có chỗ nào sai chính tả cmt xuống dùm ta nhee***