“Ngươi vào làm gì? Có nhiệm vụ mới?”
“A đúng, lâu chủ để ta mang cho tỷ một phong thư.”
Đông Thập đem thư giao cho Minh Thù.
Minh Thù mở ra nhìn một chút.
Nội dung rất đơn giản, chính là để cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bằng không thì tiền liền không có.
Minh Thù: “…”
Nhiệm vụ này trẫm không làm được a.
“Nguyệt tỷ tỷ, lâu chủ để ta ở đây hỗ trợ tỷ hoàn thành nhiệm vụ.” Đông Thập rất vui vẻ nói: “Có thể cùng Nguyệt tỷ tỷ ở cùng một chỗ, thật tốt.”
Minh Thù: “…”
Lâu chủ nghiêm túc sao?
Minh Thù ngó ngó Đông Thập: “Ta hỏi ngươi, trong lâu chúng ta có người đến ám sát Thừa tướng đương triều không?”
Đông Thập hạ mắt: “Có!”
Hắn đếm số trên đầu ngón tay: “Thừa tướng ác độc, lòng lang dạ thú, lấn lương ép thiện,qua trung gian kiếm lời rút tiền riêng, làm nhiều việc ác, người muốn gϊếŧ hắn rất nhiều, nhiệm vụ trên bảng chúng ta thì đầu của Thừa tướng đại nhân đặc biệt đáng tiền.”
Bên trong Tiên Nguyệt Lâu, ngoại trừ một vài nhiệm vụ được giao xuống còn có một bảng nhiệm vụ.
Nhiệm vụ trên bảng, nếu có nhiều người cùng tiến hành ám sát một người, như vậy số tiền này liền sẽ tính gộp lại…
Không sai, Tiên Nguyệt Lâu chính là gian thương như thế.
Hơn nữa nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ, ngươi cảm thấy mình có thể làm liền có thể nhận, thất bại cũng sẽ không có trừng phạt gì.
Đông Thập đếm xong tội danh của Thừa tướng, nhún nhún vai: “Bất quá đều không ai nhận, bên cạnh Thừa tướng có rất nhiều cao thủ.”
“Ngươi đi nhận hết cho ta.”
Đông Thập sững sờ nguyên tại chỗ: “Nguyệt tỷ tỷ?”
Minh Thù nhíu mày: “Ta mang ngươi đi kiếm tiền.”
Đông Thập run lẩy bẩy: “…”
Nghiêm túc sao?
Hiển nhiên Minh Thù là thật lòng, để Đông Thập lập tức đi làm.
–
Tấn Quốc Công địa vị nổi bật, trong tay còn có binh quyền, ban đêm Hoàng đế liền vì Tấn Quốc Công tổ chức thiết yến.
Thái tử điện hạ đêm hôm đã khuya mới trở về.
Minh Thù đứng tại cửa ra vào đón hắn.
Thái tử điện hạ hiển nhiên uống nhiều rượu, Minh Thù từ trong tay Tạ An tiếp nhận người.
“Điện hạ uống rượu, chuẩn bị canh giải rượu cho điện hạ trước.” Tạ An phân phó Xảo Tình bên cạnh.
Xảo Tình trừng Minh Thù một chút, vội vàng xuống dưới chuẩn bị canh giải rượu.
“Hắn làm sao uống nhiều như vậy?” Minh Thù cùng Tạ An đỡ người lên giường, cô vung lấy cánh tay hỏi Tạ An.
“Hôm nay tâm tình điện hạ không tốt lắm…”
Từ lúc ra ngoài vẫn không mấy vui vẻ.
Ánh mắt Tạ An đảo quanh trên người Minh Thù: “Sáng nay ngươi cùng điện hạ nói cái gì?”
Minh Thù: “…”
Cô có thể cùng hắn nói cái gì?
Buổi sáng thế nhưng là kỳ kỳ quái quái.
Mắc mớ gì đến trẫm.
Tạ An không quá yên tâm đem Thái tử điện hạ uống say giao cho Minh Thù, cho nên vẫn luôn ở tại phòng đợi.
Thái tử điện hạ uống say rất yên tĩnh, để hắn cởϊ qυầи áo liền cởϊ qυầи áo, cho hắn uống canh giải rượu, hắn cũng ngoan ngoãn uống.
Minh Thù đem chăn đắp kín cho hắn: “Vậy ta ra ngoài trước.”
Tạ An gật đầu.
Minh Thù trở về phòng lật qua lật lại không ngủ được.
Để cho tiện hầu hạ, gian phòng của cô ngay tại sát vách Thái tử điện hạ, Minh Thù xoay người, mặc quần áo xuống dưới.
Phía trước có người gác đêm, Minh Thù dứt khoát nhảy cửa sổ đi vào.
Trong phòng có lửa than, so với gian phòng kia của cô ấm áp hơn nhiều.
Cô đi đến bên giường, chỉ thấy trên giường một đoàn đắp lên chăn bông, ngay cả một sợi tóc của Thái tử điện hạ cũng không nhìn thấy.
Minh Thù túm chăn xuống, bị người ta gắt gao đè ép.
Cô thật vất vả mới vươn tay sờ vào người bên trong sờ, cảm giác trên tay lạnh buốt, toàn bộ trong chăn đều là sự lạnh léo.
Có thể là nhiệt độ trên tay cô làm Thái tử điện hạ cảm thấy dễ chịu, gắt gao nắm lấy không buông tay.
Minh Thù thật vất vả mới xốc được chăn lên, Thái tử điện hạ như một đứa trẻ co quắp ở trên giường.
Cả người hắn đều là lạnh lẽo, ngủ đến rất không yên ổn.
Minh Thù mở tay hắn ra, dùng linh khí bao trùm hắn.
Thân thể Thái tử điện hạ dần dần ấm áp lên, Minh Thù đưa tay vuốt mi tâm hắn, lại cúi đầu hôn một cái.
Minh Thù trước khi trời sáng liền rời đi.
Lúc Thái tử điện hạ thức dậy, thân thể vẫn ấm áp, loại cảm giác ấm áp này hắn đã cực lâu chưa có cảm nhận qua.
Thái tử điện hạ đứng dậy, mở cửa phòng.
“Điện hạ.”
“Đêm qua có người từng tới phòng của ta?”
Thái giám bên ngoài liếc nhau, đồng thời lắc đầu: “Không có a điện hạ.”
“Thần Nguyệt đâu?”
“Thần Nguyệt cô nương ở nhà bếp.”
“Để… Được rồi.”
Thái tử điện hạ đóng cửa lại.
Hai tên thái giám: “…”
Tình huống này là như thế nào?
Thái tử điện hạ tự mình thay quần áo, không cho ai đi theo hắn, tự mình đi về phương hướng nhà bếp.
Còn chưa đi đến nhà bếp liền thấy Minh Thù cùng một tên tiểu thái giám đứng chung một chỗ.
Tiểu thái giám nói đến rất kích động, Minh Thù dựa vào bên cạnh cười khẽ, hình ảnh nhìn qua vô cùng chướng mắt.
Hình ảnh này làm đáy lòng của hắn rất không thoải mái.
Cho dù đối phương là một tên thái giám.
Tại sao hắn lại không thoải mái?
Cô ở cùng ai đó là chuyện của cô, cùng mình có quan hệ gì?
Chuyện này không liên quan tới hắn.
Chuyện này không liên quan tới hắn.
Thái tử điện hạ nhìn chằm chằm Minh Thù gần một phút, phất tay áo trở về đường cũ.
Trở lại thư phòng, Thái tử điện hạ càng nghĩ càng phiền muộn.
“Người đâu.”
Người đang chờ bên vội vàng chạy vào.
“Điện hạ? Có gì dặn dò sao?”
“Ngươi đi tra một chút tên tiểu thái giám đứng cùng Thần Nguyệt là ai.”
“Vâng.”
Bất quá qua một chén trà, thái giám liền trở về bẩm báo.
“Điện hạ, tiểu thái giám là vừa được điều đến, dường như quen biết với Thần Nguyệt cô nương, vừa bị điều đến Đông cung đến.”
Thái tử điện hạ hỏi: “Quen biết? Quen biết thế nào??”
Cô lại ở sau lưng mình quen biết những thái giám khác!
Còn cười cười nói nói.
Điêu dân!
Tức chết hắn!
Thái giám trả lời không được: “Cái này…”
“Đi tra cho ta.”
“Vâng.” Thái giám không dám trì hoãn, mau chóng rời đi.
Ngay tại thời điểm hắn hốt hoảng rời khỏi cửa điện, Thái tử điện hạ đằng sau lại đột nhiên lên tiếng.
“Không cần, lui xuống đi.”
“…”
Thái tử điện hạ đây là quậy cái gì a?
–
Mấy ngày kế tiếp, Thái tử điện hạ đều đi sớm về trễ.
Minh Thù mỗi lần gặp hắn, hắn đều vội vàng rời đi, hoàn toàn không nói với cô cũng không níu lấy cô hầu hạ.
Quả thật giống như biến thành người khác.
“Ha ha, bị điện hạ chán ghét sao?
Xảo Tình từ bên cạnh Minh Thù lướt qua, mặt mũi tràn đầy sự cười trên nỗi đau của người khác.
“Ta liền nói điện hạ bất quá là thích thứ mới nẻ, ngươi cho là mình thật sự có thể để điện hạ đối với ngươi lau mắt mà nhìn sao?”
“Làm sao ngươi biết ta không thể?” Xảo Tình người này cũng là miệng lưỡi lưu loát, trên thực tế cái gì cũng không dám làm.
Cô ta không quen nhìn mình lâu như vậy, nhiều lắm là mỗi lần gặp gỡ châm chọc hai câu, sau đó liền… không có sau đó.
Xảo Tình che miệng, âm dương quái khí cười hai tiếng: “Đừng có nằm mơ, ngươi bất quá cũng chỉ là một cung nữ, còn muốn bò lên giường điện hạ!”
“Xảo Tình!”
Thanh âm quát lớn của Tạ An làm Xảo Tình giật mình, cô ta quay đầu liền thất Thái tử điện hạ đứng cách đó không xa, thần sắc âm tình bất định.
Xảo Tình cuống quít quỳ xuống: “Điện hạ.”
“Quỳ.”
Thái tử điện hạ lạnh như băng phun ra hai chữ này, từ một bên khác rời đi.
Xảo Tình: “…”
“Ai, họa từ miệng mà ra a thiếu nữ.” Minh Thù cười tủm tỉm lướt qua người cô ta: “Lần sau chú ý một chút.”
“Có phải ngươi nhìn thấy điện hạ đứng phía sau hay không!” Xảo Tình trợn tròn mắt.
“Không có.” Minh Thù nhún vai: “Vừa rồi ngươi ngăn cản ta, sao ta có thể nhìn thấy, chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt, quỳ cho tốt, ta sẽ không cho ngươi phần cơm a!”
“Ngươi, ngươi… Thần Nguyệt! Ta và ngươi không đội trời chung!”