Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1536: Hoa thần trên trời hạ xuống (39)

“Ài, Cẩm Sắt, ta đang nói chuyện với ngươi đó?”

Minh Thù để Thanh Chi lui xuống trước.

“Ta đã có người làm ấm giường.” Cặn bã Thù nói đến một cách khẳng định.

“Có?” Anh Lạc ngờ vực: “Ai vậy? Sao ta không nhìn thấy người nào bên cạnh ngươi?”

“Bí mật.”

“…” Còn bí mật, Anh Lạc bĩu môi, quay đầu lại tràn đầy phấn khởi: “Thật sự không suy tính một chút về ca ca ta sao? Ca ca ta rất đẹp trai, chính là mỹ nam nổi danh.”

“Ca ca của ngươi biết ngươi bán hắn như vậy không?”

“Không biết, hắc hắc.”

“Muội muội tốt.”

“Vậy người làm ấm giường cho ngươi đến cùng là ai?!”

Anh Lạc đuổi theo Minh Thù hỏi.

Nhưng cũng không hỏi ra được.

Cô ấy không tin, lại đến hỏi Thanh Chi.

Thanh Chi biểu thị không biết, không thấy Thần Cổ nhà mình cùng ai lui tới.

Thần Cổ nhà mình trừ ăn ra còn có thể có những thứ khác sao?

Hiện tại muốn gặp cô đều phải đưa đồ ăn mới được.

Không ăn đừng mơ tưởng gặp được.



Vài ngày sau.

Minh Thù nhận được tin tức, nói là chuyện của Lăng Vô đã có kết quả.

Lần lịch kiếp trước đó của Lăng Vô cuối cùng không phải đã gặp ma tộc sao?

Mặc dù lúc ấy Cẩm Sắt cứu được hắn, nhưng vẫn để ma tộc hạ cho Lăng Vô một thần chú.

Bởi vì việc của Hạnh Hoa dẫn đến Lăng Vô không khống chế được, bị thần chú kia dẫn dắt trực tiếp nhập ma.

Đây không phải là Lăng Vô tự nguyện, Thiên Đế nghĩ hết biện pháp muốn trị khỏi cho Lăng Vô.

Đáng tiếc không có hiệu quả, ngược lại là ma khí của Lăng Vô càng ngày càng nặng, lúc đầu còn nhận biết một số người, sau đó cũng không nhận ra được ai.

Cả ngày đều phát điên, gào thét.

Dưới các loại áp lực, Thiên Đế bãi trừ vị trí Thái tử của Lăng Vô, giam giữ bên trong Trấn Ma Tháp.

Minh Thù đến Trấn Ma Tháp xem hắn.

“Cửu Linh Thần Cổ…”

Thủ vệ cẩn thận đưa cô đến tầng giam giữ Lăng Vô kia.

Lăng Vô ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức âm trầm.

“Mở ra.”

“Chuyện này… Vâng…” Đây chính là Thượng Thần cổ, người cũng là do cô bắt trở lại, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Minh Thù đi vào, Lăng Vô vẫn không có phản ứng, đưa lưng về phía cô.

Cô lấy kim sắc ra đưa tới gần trán Lăng Vô.

Ánh sáng của kim sắc lấp lóe, nhưng cũng chỉ lấp lóe vẻn vẹn một chút liền không có động tĩnh.

Vẫn chưa được?

Bởi vì quan hệ với vi diện sao?

Cánh tay Minh Thù đột nhiên bị nắm chặt.

Xúc cảm lạnh lẽo từ trong lòng bàn tay hắn xuyên qua.

“Hắn sắp chết.”

“Hắn sắp chết…”

“Hắn sắp chết ha ha ha ha!”

Lăng Vô đẩy Minh Thù lên tường, bấm tay thành trảo, con ngươi đỏ như máu tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm cô.

Minh Thù nhấc chân đạp tới, thuận tay ném qua một cái pháp thuật.

Ánh sáng của pháp thuật loé lên, Lăng Vô bị đẩy lùi đυ.ng vào vách tường.

Cô sửa sang lại quần áo, từ trên cao nhìn Lăng Vô nằm dưới đất: “Ai sắp chết?”

Lăng Vô động đậy trên mặt đất hai lần, chậm rãi đứng lên.

Thần sắc hắn điên cuồng, tự lẩm bẩm: “Hắn… Người kia… Ha ha ha ha, chết rồi, sắp chết…”

“Người kia là ai?”

Lăng Vô đột nhiên im lặng.

Không gian tĩnh mịch xuống tới.

Lăng Vô nhìn về phía Minh Thù.

Con ngươi tràn ngập ác ý nhìn chăm chú Minh Thù, hắn nhếch môi cổ quái cười lên, thanh âm kia giống như là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, âm trầm bén nhọn.

“Lạc Hàm!”



Lạc Hàm sắp chết.

Minh Thù cảm thấy cái này có chút khó tin, tiểu yêu tinh kia nhìn thế nào cũng đều là nhảy nhót tưng bừng.

Thế nhưng…

Lúc trước hắn đang tìm đồ vật làm gì?

Hắn nói là kéo dài tính mạng.

Có lẽ…

Là sự thật.

Minh Thù chống đầu lưỡi lên hàm trên, như có điều suy nghĩ đi xuống bậc thang.

Ngày đó cô đi cái gì cũng không để lại, tiểu yêu tinh lại không đến tìm mình.

Càng nghĩ càng không đúng, Minh Thù cũng không trở về, trực tiếp đi tìm Lạc Hàm.

Lạc Hàm không có tận lực ẩn giấu hành tung của mình, Minh Thù rất nhanh liền tìm được hắn.

Bất quá nơi này?

“Công tử, tới chơi nha ~ ”

“Không muốn đi sao…”

“Đến đây, cùng nhau chơi đùa ~ ”

“Tiểu Hoa thần, ngươi đến tìm ta sao?” Lạc Hàm dựa vào lan can tửu lâu, cười hì hì hướng phất tay về phía cô.

Xung quanh hắn có không ít người, bất quá có có một khu vực trống không, không ai dám tới gần hắn.

Minh Thù gạt những cô nương trang điểm lộng lẫy kia ra, lên lầu kéo lấy Lạc Hàm, tại trong ánh mắt vui mừng của hắn đẩy hắn vào gian phòng phía sau.

Minh Thù có chút bực bội đặt hắn trên mặt bàn trong phòng, tay ấn lấy bộ ngực hắn đè xuống:”Lạc Hàm, ngươi rất lợi hại, đều học được đi dạo ở tửu lâu rồi?”

Lạc Hàm khoác tay lên lưng Minh Thù, mập mờ cọ xát một chút: “Vậy cũng không có cách nào, Tiểu Hoa thần không phải không cần ta nữa sao? Ta còn không thể tự đi tìm thú vui sao?”

“Ngươi…”

Lạc Hàm đã bắt đầu cởi đai lưng của cô.

“Tiểu Hoa thần, ta rất nhớ ngươi.” Hắn ngửa đầu nhìn cô, ngữ khí tùy tiện nhưng trong con ngươi lại là sự nghiêm túc.

Cảnh sắc trước mắt Minh Thù lắc lư, hai người chuyển đổi vị trí.

“Tiểu Hoa thần, ngủ với ta xong liền chạy?” Lạc Hàm chặn hai chân của Minh Thù, kéo tay cô, hai tay bắt chéo ở sau lưng cô.

Tư thế của hai người mập mờ.

Hơi thở của hắn tới gần, cánh môi bị cắn nhẹ một cái.

“Ngươi không biết đi tìm ta?”

“Tại sao ta phải đi tìm ngươi?” Lạc Hàm đưa một tay ra chậm rãi cởi y phục của cô: “Ngươi xem, không phải bây giờ là ngươi đến tìm ta sao?”

Minh Thù hơi híp mắt.

Động tác của Lạc Hàm ngừng lại.

Có chút sợ.

Làm sao bây giờ…

Ánh mắt của cô có chút đáng sợ.

Hắn đường đường là một nam nhân!

Sao có thể sợ!

Không sợ!

Sự tôn nghiêm của nam nhân làm cho hắn không có buông Minh Thù ra, cứ thế tiếp tục.

Quần áo rơi xuống, đường cong mỹ lệ của thiếu nữ lộ ra.

Lạc Hàm có chút buông tay cô ta, thấy cô không phản kháng, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, ôm người lên đi về phía giường.

Hắn đặt Minh Thù xuống, nằm lên người.

“Phanh —— ”

“Đông —— “

Nam nhân ngồi sập xuống đất, chật vật ôm lấy cái trán.

“Tiểu Hoa thần, ngươi đối với ta như vậy?”

Minh Thù nhặt lấy quần áo, cười nói: “Xem ra hôm nay ta đến nhầm.”

Cái này mẹ nó nhảy nhót tưng bừng còn làm cho người ta tức giận, nơi nào giống như là sắp chết!

Lạc Hàm úp sấp trên mép giường: “Trán của ta đều bị u một cục rồi, ngươi xem, thổi cho ta một chút, rất đau.”

Minh Thù nhấc chân liền đạp.

Lạc Hàm tránh đi, chống đỡ mép giường, một tay bổ nhào lấy Minh Thù.

“Đừng lộn xộn, ta thật sự rất nhớ ngươi.” Lạc Hàm trầm giọng: “Rất nhớ ngươi.”

Minh Thù nhớ rõ mục đích mình tới đây, hoàn toàn không hề bị lay động: “Ta hỏi ngươi một việc.”

“Lát nữa lại hỏi có được không?”

Minh Thù nhìn hắn.

Lạc Hàm: “…”

Bị cô nhìn như vậy, có chút… Sợ.

Lạc Hàm buông Minh Thù ra, xoay người nằm vật xuống, thuận tay kéo cô vào trong ngực: “Chuyện gì?”

“Lần trước ngươi nói ngươi tìm những vật kia để kéo dài tính mạng?”

“Ta lừa ngươi.” Lạc Hàm trả lời tự nhiên: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao?”

“Ngươi sắp chết?”

“Tiểu Hoa thần, không cần rủa ta như thế chứ?”

Giọng điệu cùng thần thái của Lạc Hàm không có bất kỳ chỗ nào kỳ quái.

Lạc Hàm giống như nghĩ đến cái gì: “Hay là ngươi muốn ở sau lưng ta tìm một người khác? Ta cho ngươi biết Tiểu Hoa thần, cái này không thể được, ngươi là của ta.”

“Nói thật với ta.”

“Ta nói chính là… Aa…”

Lạc Hàm có chút trừng lớn mắt, hai hàng lông mi dài run rẩy, đáy mắt liễm diễm dần dần nhiễm lên sự mơ màng.