Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1513: Hoa thần trên trời hạ xuống (16)

Minh Thù liếc cô ta một chút, giật giật khóe miệng: “Cảm ơn.”

Tiểu Tiên: “??”

“Ta cũng biết ta rất đẹp mắt, nhưng ngươi còn có thể để cho ta càng đẹp mắt, vậy ta khẳng định sẽ cám ơn ngươi.”

Tiểu Tiên: “!!”

Người này sợ là bị thần kinh a!

Tiểu Tiên nuốt một ngụm nước bọt, quay người tự mình chuyển đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem Minh Thù đang dựa vào dưới gốc cây.

Váy đen như lụa mỏng cũng không hiện vẻ âm trầm, ngược lại mông lung mờ mịt, quanh quẩn là mấy phần linh khí.

Tóc xanh như suối, khuôn mặt như họa, nụ cười nhẹ nhàng, toàn thân đều bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa làm cho người ta có cảm giác thánh khiết lại tươi đẹp.

Hoa Thần điện lúc nào lại có nhân vật như vậy?

Mà trên chín tầng trời cũng không ai mặc quần áo có màu này…

Tiểu Tiên rất kỳ quái, thời điểm trước kia đến đều là Thanh Chi phụ trách, bọn họ chưa từng thấy qua một người như vậy.

“Nhanh lên, sắp không kịp rồi.” Có Tiểu Tiên thúc giục một tiếng.

Các Tiểu Tiên vội vàng tăng thêm tốc độ, chuyển xong đồ vật lại nhanh chóng rời đi.

Minh Thù đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Cung yến a…

Bên trong Tiên Cung cái gì cũng tốt, chính là thiếu đồ ăn.

Một đám Thần Tiên không cần ăn cái gì.

Những ngày này cô chỉ có thể uống hạt sương, cùng Thanh Chi thỉnh thoáng cứu tế cô một chút.

Cung yến khẳng định là có ăn đồ ngon!

Minh Thù nhổ cỏ trong miệng ra, đuổi theo đám Tiểu Tiên kia.



Minh Thù ngửa đầu nhìn cung điện có chút quen thuộc, lông mày khẽ nhếch lên, lại là thiết yến của Lăng Vô?

Không phải nói Hạnh Hoa vẫn chưa tốt sao?

Làm sao còn có tâm tình tổ chức thiết yến?

Minh Thù không có thϊếp mời, cửa chính vào không được, cô vòng ra phía sau chuẩn bị lep đi vào.

Vừa trèo lên tường, một cô nương áo đỏ bên trong liền trèo ra, hai người trên đầu tường mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cô nương áo đỏ liếc cô một cái, ước chừng là thấy cô không ồn ào liền điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục trèo ra bên ngoài.

Minh Thù khẽ người ngồi vào trên đầu tường.

Cô nương áo đỏ có chút hé miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

“Ngươi… Rất nhuần nhuyễn nha.” Cô nương áo đỏ bò lên cùng Minh Thù ngồi đối mặt nhau, con ngươi cô ấy linh động xoay chuyển hai vòng:”Ngươi đi vào làm gì?”

“Tìm ăn.”

“Tìm ăn?” Cô nương áo đỏ có chút hoài nghi: “Ngươi sẽ không phải là đến nhìn lén Lăng Vô chứ?”

“Gọi thẳng tên của Thái tử, cô nương, cẩn thận Thái tử trị tội ngươi.”

“Hứ.” Cô nương áo đỏ mặt mũi tràn đầy khinh thường: “Hắn dám trị tôi ta, cha ta sẽ gϊếŧ chết hắn.”

“Oa a, cha ngươi thật tuyệt a, giới thiệu một chút?”

Cô nương áo đỏ cảnh giác: “Cha ta rất yêu mẹ ta.”

“…” Tiểu cô nương này đang bổ não cái gì.

Trẫm là loại người này sao?

Trẫm thế nhưng là đã có tiểu yêu tinh!

“Tiểu công chúa chạy rồi, mau tìm!” Vài thân ảnh của Tiểu Tiên xuất hiện bên trong hành lang.

“Tiểu công chúa…”

“Tiểu công chúa…”

Cô nương áo đỏ biến đổi sắc mặt, kéo Minh Thù nhảy xuống tường ẩn giấu vào bên ngoài bụi hoa.

Đỉnh đầu Minh Thù là hai đóa hoa hồng lớn, lá cây yếu ớt đập đến trên mặt mình.

“Tiểu công chúa, bọn hắn tìm ngươi, ngươi kéo ta xuống làm gì?” Trẫm leo lên rất dễ dàng sao!?

“Ách…” Cô nương áo đỏ hạ mắt: “Ta đây không phải là sợ ngươi bị bọn hắn phát hiện sao, nếu như ngươi bị phát hiện leo tường đi vào sẽ chết rất thảm, ta cũng là muốn tốt cho ngươi, vì muốn tốt cho ngươi.”

“Vậy ta phải cám ơn ngươi?”

“Không khách khí không khách khí, ta thích nhất là giúp người làm niềm vui.” Cô nương áo đỏ một mặt tự hào.

Minh Thù: “…”

Minh Thù đem toàn bộ lá cây bên cạnh đập lên mặt cô ta, sau đó từ trong bụi hoa ra ngoài, tiếp tục trèo tường.

Ai cũng không thể ngăn cản trẫm đi sủng hạnh đồ ăn vặt!

Quần áo đột nhiên bị xiết chặt.

Cô nương áo đỏ ở phía dưới kéo cô lại.

“Ngươi đi vào làm gì? Ta đã nói với ngươi, Lăng Vô đã có người mình thích, ngươi coi như trèo tường đi vào cũng không thể chiếm được tình yêu của hắn, không nên treo cổ trên một thân cây, Cửu trọng thiên còn có rất nhiều mỹ nam.”

Minh Thù: “…”

Minh Thù dùng sức túm y phục của mình cũng không túm được.

“Ta chính là muốn đi vào ăn một chút gì đó!”

Thuận tiện chào hỏi tiểu tinh nghịch một cái!

Ai thích hắn!

Cô nương áo đỏ túm lấy quần áo không buông: “Ngươi… Thật sự là đi vào ăn cái gì đó?”

“Không phải thì sao?”

“Vậy sao ngươi không vào bằng cửa?”

“Không có thϊếp mời, không đi được.” Có thể đi cửa chính, cô cần phải tốn sức trèo tường? Trèo tường không lao lực sao!

Minh Thù một mặt thản nhiên: “Hiện tại có thể nới lỏng tay chưa?”

“Tiểu công chúa khẳng định là chạy ra bên ngoài, nhanh đi tìm trở về! Nhất định phải tìm được trước khi yến hội bắt đầu!”

Tiếng bước chân từ hai bên truyền đến, cô nương áo đỏ kinh hoảng nhìn trái ngó phải, đoán chừng là phát hiện không có nơi để chạy.

Ngay lập tức vươn tay về phía Minh Thù: “Nhanh nhanh nhanh, kéo ta lên.”

Minh Thù: “…”

Minh Thù đưa tay kéo cô ấy lên, hai người trở lại bên trong.

“Hắc hắc, ta tên Anh Lạc, ngươi tên gì?”

Minh Thù há mồm liền bịa: “Linh Lung.”

“A…” Anh Lạc kỳ quái: “Sao ngươi lại cùng tên với tỳ nữ của ta?”

Minh Thù xém chút bị sặc nước bọt đến chết.

Cái này đều có thể lật xe a!

Cố ý sao?

Minh Thù sửa chữa: “Ta tên Hổ Phách.”

Anh Lạc trợn mắt hốc mồm: “Mới vừa rồi ngươi nói…

Minh Thù mặt không đổi sắc nói mò: “Đổi tên.”

Anh Lạc: “…”

Tên có thể tùy tiện đổi sao?



Sau một nén hương.

Minh Thù cùng Anh Lạc ngồi xổm bên ngoài cửa sổ nhà bếp, mỗi người cầm hai quả đào tiên gặm.

Trải qua tình nghĩa ngắn ngủi “Trộm đào” của hai người, Minh Thù đã biết cô nương áo đỏ này là ai.

Tiểu công chúa Phượng Tộc.

Cuối cùng sẽ coi mắt với Lăng Vô.

Đây là cung yến của nhân vật nữ chính.

Hạnh Hoa?

Cửu trọng thiên mặc dù đều biết Thái tử thích Hạnh Hoa nhưng bởi vì thân phận của Hạnh Hoa quá thấp, Thiên Đế bên kia vẫn luôn không đồng ý cho nên hai người vẫn chưa lập gia đình.

“Ai, nếu không phải mẹ ta lấy cái chết ép buộc, ta mới sẽ không thèm tới đây, ta mới không muốn lấy một khối băng như Lăng Vô làm phu quân, một chút gợi cảm cũng không có.”

“Ừ.” Răng rắc răng rắc răng rắc.

“Mấu chốt là hắn còn có người mình thích, ngươi nói có tức hay không!”

“Ừ.” Răng rắc răng rắc răng rắc.

“Ngươi đừng ăn nữa.” Anh Lạc kéo tay Minh Thù ra: “Ngươi nghe ta nói một chút, ta đều sắp nghẹn chết rồi.”

“Ngươi đem quả đào kia của ngươi cho ta, ta nghe ngươi nói.”

Anh Lạc nhìn Minh Thù, lại nhìn quả đào trong tay, trực tiếp đưa cho cô.

“Ngươi thật sự vào đây để ăn cái gì đó sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì, có đồ ăn sao?”

“…”

Tiểu Tiên trên chín tầng trời thích Lăng Vô nhiều vô số kể, lúc đầu cô ấy nhìn thấy Minh Thù liền cho rằng cô cũng giống như những Tiểu Tiên nông cạn kia.

Cô thật sự là vào để ăn cái gì đó!

Anh Lạc huyên thuyên nói một tràng.

Minh Thù nhìn quả đào, ngẫu nhiên ứng phó hai câu.

“Ngươi nói ta làm sao xui xẻo như vậy, tuổi còn trẻ liền phải lập gia đình…”

Minh Thù cắt đứt cô ta: “Mạo muội hỏi một câu, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Anh Lạc giả mù sa mưa lau hai hàng nước mắt không tồn tại: “Ta còn nhỏ, cũng chỉ hai ngàn tuổi.”

Minh Thù: “…” Quấy rầy!

*

【 Hài Hòa Hiệu 】

Tiểu Tiên Nữ: Ta còn nhỏ, cũng chỉ ba tuổi.

Tiểu Thiên Sứ: Ngươi hàng năm đều ba tuổi?

Tiểu Tiên Nữ: Không được sao?

Tiểu Thiên Sứ:… Không biết xấu hổ!

Tiểu Tiên Nữ: Có phiếu liền được có được không, ném một cái sao?

Tiểu Thiên Sứ: Không cho gấu con ba tuổi ném.

Tiểu Tiên Nữ: Lặp lại lần nữa?

Tiểu Thiên Sứ: Không cho gấu con ba tuổi ném!

Tiểu Tiên Nữ: Khuê nữ, bọn họ không bỏ phiếu cho ngươi mua đồ ăn!

Minh Thù: Ừ?

Tiểu Thiên Sứ: Ném ném ném, ném liền đây!